Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Anh ta lo lắng nhìn về phía Tư Dạ Hàn, kết quả lại thấy biểu cảm của ông chủ nhà mình vô cùng bình thường, giống như đây chỉ là một cuộc gọi trong gia đình không thể bình thường hơn.
Thật là hoàng đế không gấp, thái giám đã vội!
Dưới ánh mắt căng thẳng của Hứa Dịch và Lưu Ảnh, Diệp Oản giòn giã trả lời: "Tụi con đang ăn bánh bao, con mua bánh bao ở một cửa tiệm gần trường học mang về, vô cùng ngon ạ!"
Lão phu nhân trầm mặc một hồi, dường như đang phán đoán, một lúc sau, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài an tâm, từ ái mở miệng: "Hóa ra Oản Oản thích ăn bánh bao! Lần sau tới nhà bà nội, bà nội để người làm cho con, đảm bảo ngon hơn đồ con mua."
Diệp Oản Oản mong đợi không thôi: "Cảm ơn bà nội! Vậy tuần sau con có thể đến không?"
Lão phu nhân nghe xong, vui vẻ nói: "Được được được, đương nhiên có thể, con muốn tới lúc nào cũng được, bà nội mong con đến còn không kịp!"
Lão phu nhân nói xong, kêu một tiếng: "Tiểu Cửu à."
Diệp Oản Oản trả di động lại cho Tư Dạ Hàn.
Nhưng Tư Dạ Hàn không nhận, chỉ hơi hướng về phía điện thoại: "Bà nội."
"Tiểu Cửu, con phải đối với Oản Oản thật tốt, đừng khiến con gái nhà người ta chịu thiệt thòi! Con suốt ngày sậm mặt với người khác coi cũng như xong đi, đối với bạn gái thì không được như vậy. Còn nữa, Oản Oản còn nhỏ, đang ở tuổi trưởng thành, lớp mười hai học tập rất mệt, con phải chú ý bổ sung dinh dưỡng cho nó..."
Lão phu nhân kéo Tư Dạ Hàn nói miên man thêm một hồi mới chịu cúp điện thoại.
Phòng khách khôi phục yên tĩnh, Hứa Dịch và Lưu Ảnh chợt thở phào nhẹ nhõm.
Một trận nguy cơ như vậy, cuối cùng bởi vì Diệp Oản Oản đánh bậy đánh bạ mà giải trừ.
Nếu không có Diệp Oản Oản, cho dù ông chủ phủ nhận, trong lòng lão phu nhân tuyệt đối vẫn sẽ còn nghi vấn.
Diệp Oản Oản dưới tình huống này lại ứng xử vô cùng tốt, giọng điệu từ đầu tới cuối đều không có chút nào