Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Đôi mắt sâu thẳm của Tư Dạ Hàn lướt qua cô một cái, dường như không ngờ lấy chỉ số thông minh của cô mà còn phát hiện ra loại đạo lý này.
Diệp Oản Oản khẩn trương nói nhăng nói cuội hết chuyện này cho đến chuyện khác một hồi, cuối cùng đã thành công chuyển đề tài.
Đối với những chuyện kia, cô không muốn biết một chữ nào cả.
Biết càng nhiều thì càng nguy hiểm.
Tận đến khi nói khô cả họng, Diệp Oản Oản mới dừng lại: "Ôi, sao lại trễ vậy rồi, em muốn đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đi học nữa!"
Tư Dạ Hàn lẳng lặng nhìn cô mấy giây, một hồi sau mới đáp: "Ừm, đi đi."
Nhận được sự cho phép, Diệp Oản Oản giống như được đại xá, cô hôn lên gò má của anh một cái, chúc anh ngủ ngon sau đó chạy lên lầu.
Kết quả mới vừa đi được mà bước, sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp của Tư Dạ Hàn: "Chờ một chút."
Sống lưng Diệp Oản Oản cứng đờ, theo bản năng siết chặt hai bàn tay, chậm rãi quay đầu: "Hả? Sao thế?"
Diệp Oản Oản không nói gì mà vươn tay về phía cô.
Diệp Oản Oản ngơ ngác nhìn chằm chằm khớp xương tay rõ ràng kia, không hiểu ý của đối phương: "Hả?"
"Không phải cho tôi sao?" Ánh mắt Tư Dạ Hàn dừng lại trên tay cô.
Diệp Oản Oản thuận theo tầm mắt của anh, cúi xuống cái bánh bao trong túi, đầu tiên là hơi sửng sốt, ngay sau đó kịp phản ứng, vội vàng nói: "Ồ ồ ồ! Là cho anh, cho anh."
Nói xong lập tức chạy về, đưa bánh bao cho anh, sau đó nhìn chằm chằm cái bánh bao kia, nuốt một ngụm nước bọt.
Còn tưởng anh đã quên cái này rồi chứ, có thể đem bánh bao tới đây được không!
Mặc dù bánh bao này vốn chuẩn bị cho Tư Dạ Hàn, nhưng đi theo cô lâu như vậy cũng có tình cảm mà!
Nhớ đến thời kì dậy thì của mình, lượng cơm của cô càng ngày càng lớn, hơn nữa kẻ gian hộ thực, anh trai có lần không cẩn thận ăn mất một túi khoai tây chiên của cô, bị cô đuổi chạy khắp mấy con phố.
Tư Dạ Hàn ngẩng đầu, nhìn vẻ đau lòng của Diệp Oản Oản: "Hửm?"
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm cái bánh bao kia: "Cái bánh này đã nguội rồi, anh