Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Một tuần sau đó, Tống Tử Hàng hoàn toàn buông thả, mây mưa với Trầm Mộng Kỳ.
Diệp Oản Oản bên kia ung dung chú ý động tĩnh của Giang gia, một bên âm thầm thu thập tin tức và chờ đợi cơ hội.
Lần trước ra đại chiêu với Tư Hạ, cho nên một tuần này cậu ta vô cùng ngoan ngoãn, không đến trêu chọc cô, lúc tập cũng vô cùng quy củ.
Yên lặng chờ đợi vài ngày, Diệp Oản Oản cuối cùng cũng chờ được tin tức mình đợi đã lâu.
Hôm nay là ngày chính phủ công khai cạnh tranh.
Buổi tối, vừa về kí túc xá, ba Giang đã gọi điện tới.
Ánh mắt Diệp Oản Oản sáng lên, vội thúc giục Giang Yên Nhiên: "Cậu bắt máy đi!"
Giang Yên Nhiên gật đầu, mở loa ngoài lên: "A lô, ba?"
Đầu bên kia truyền đến giọng nói từ ái của ba Giang: "Ừ, Yên Nhiên, hôm nay ba gọi đến báo cho con một tin tốt. Hôm nay cạnh tranh rất thuận lợi, Giang gia chúng ta đã lấy được dự án kia."
Mặc dù kết quả đã nằm trong dự liệu, Diệp Oản Oản vẫn rất kích động.
Đang vui vẻ, nghe ba Giang tiếp tục nói: "Hơn nữa ba đã tuyên bố trước mặt mọi người con và tên nhóc của Tống gia giải trừ hôn ước. Cũng nhờ người bạn kia của con nhắc nhở, ba phát hiện kịp thời, không bứt giây động rừng mà âm thầm rút vốn về, hủy bỏ không ít thương vụ hợp tác của hai nhà, đã thu hồi được vốn, tổn thất cũng nằm ở mức độ ít nhất!"
Quan trọng nhất là cái dự án lớn kia Giang gia cũng thu về tay mình.
Cho nên tính thế nào cũng là họ lời.
"Đúng rồi, người bạn kia của con có ở đây không?"
"Có ạ." Giang Yên Nhiên đưa di động cho Diệp Oản Oản.
"Chú Giang, là con."
"Oản Oản, có thời gian rảnh thì đến nhà chú ăn cơm. Lần này Giang gia nợ con một ân tình lớn, về sau nếu có việc gì cần chú hỗ trợ, con cứ việc mở miệng!"
"Vậy con cảm ơn chú trước ạ!"
"Là chú cảm ơn con mới đúng!"
Cùng lúc đó tại phòng ăn trường học.
Tống Tử Hàng