Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Đối với ánh mắt như vậy, Tống Tử Hàng vô cùng hưởng thụ, tiếp tục thao thao bất tuyệt khoe khoang: "Khỏi phải nói Giang Yên Nhiên, cô ta sao có thể so với em! Mộng Kỳ, anh là con trai duy nhất của ba anh, sau này nhất định chính là người thừa kế của Tống gia. Đến lúc đó, anh nhất định sẽ cho em những thứ tốt nhất thế giới này.
"Tử Hàng..." Trầm Mộng Kỳ bày ra vẻ mặt rung động: "Em không thèm để ý những thứ kia, chỉ cần ở cùng anh đã làm em mãn nguyện rồi."
Ở thời điểm hai người đắm đuối nhìn nhau, điện thoại của Tống vang lên.
Nhìn tên trên điện thoại, Tống Tử Hàng vui mừng ra mặt: "Ba anh gọi tới, nhất định là báo tin mừng đấy!"
Trầm Mộng Kỳ nghe vậy cũng rất kích động.
"A lô, ba?" Tống Tử Hàng lập tức bắt máy.
"Tử Hàng, con về đây cho ba lập tức!" Đầu bên kia truyền tới giọng nói ngưng trọng của Tống Khiếu Uy.
Tống Tử Hàng còn đang chìm đắm trong giang sơn mĩ nhân, hoàn toàn không nghe được ngữ khí không đúng trong lời của Tống Khiếu Uy: "Được, con lập tức về ngay!"
Cúp điện thoại xong, Tống Tử Hàng hướng về phía Trầm Mộng Kỳ, nói: "Mộng Kỳ, ba anh gọi anh về nhà, đoán chừng là để anh tham gia tiệc ăn mừng đấy!"
"Vậy anh mau đi đi!" Trầm Mộng Kỳ mừng rỡ, quả nhiên cô ta không chọn sai người.
Tống Tử Hàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Trầm Mộng Kỳ: "Mộng Kỳ, sau khi trở về anh sẽ lập tức nói cho ba mẹ chuyện của chúng ta. Chờ lần tiếp theo, anh sẽ dẫn em về nhà."
Tống Tử Hàng đợi không kịp nữa, lấy tốc độ nhanh nhất trở về nhà.
"Ba! Chúc mừng ba! Có phải tối nay ba muốn mở tiệc ăn mừng không?" Tống Tử Hàng hăm hở đẩy cửa đi vào phòng khách.
Kết quả vừa bước vào liền bị một ly trà đập vào đầu.
"Đồ khốn!"
Tống Tử Hàng ôm trán, nhăn mặt đau đớn một hồi: "Ba... Ba điên rồi!!!"
Mẹ Tống thấy con trai bị chảy máu, vội vàng lấy khăn đè vết thương lại: "Lão Tống! Có gì