Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Trịnh Bân thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Trầm Mộng Kỳ, ý muốn bảo vệ trong nháy mắt cháy lên, dĩ nhiên không chịu quay về: "Anh không về! Anh không đến em sẽ bị ức hiếp cho tới chết! Anh phải cho tất cả mọi người thấy rõ bộ mặt thật của tên cặn bã này!"
Hai bên đều kích động giống như gà gà chọi, đều không muốn yếu thế nhường nhịn lẫn nhau. Trầm Mộng Kỳ ngăn cản không được, chỉ có thể nhìn hai người rùm beng qua lại.
Tống Tử Hàng tức giận mắng: "Vậy mày nói xem bộ mặt thật của tao là gì?"
Trịnh Bân không cam lòng yếu thế, chửi lại: "Bộ mặt thật chính là mày cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, biết rõ Mộng Kỳ đã có bạn trai vẫn quấn chặt không buông!"
"Ha... Thật là nực cười! Người Mộng Kỳ thích là tao, hiện giờ cô ấy là bạn gái tao, tại sao tao phải quấn chặt cô ấy không buông? Đầu óc của mày có bệnh à? Bạn trai của Mộng Kỳ... Đừng nói là mày nhé?" Tống Tử Hàng cười lạnh, căn bản không xem lời của Trịnh Bân ra gì, chỉ xem cậu ta là một người thích Trầm Mộng, bởi vì ghen tị nên mới chạy tới đây gây chuyện.
Trịnh Bân tức giận thốt lên: "Tao vốn là bạn trai của Mộng Kỳ, ngày hôm qua tao còn nói chuyện điện thoại cả đêm với cô ấy. Chính miệng Mộng Kỳ nói mày đơn phương dây dưa cô ấy! Mộng Kỳ chẳng qua là quá lương thiện, không giỏi từ chối người khác, cũng sẽ không nói nặng lời, mày còn dám được voi đòi tiên!"
Trong lòng Trầm Mộng Kỳ nhất thời lộp bộp: "Trịnh Bân, đừng nói nữa!"
Trịnh Bân lo lắng nhìn cô ta: "Mộng Kỳ! Mau nói với mọi người đi! Anh mới là bạn trai của em! Em cùng tên cặn bã kia không có bất kì quan hệ nào! Em cũng không phải tiểu tam!"
Trầm Mộng Kỳ đương nhiên muốn thuận theo lời của Trịnh Bân để phủ nhận, phủi sạch mọi quan hệ với Tống Tử Hàng, nhưng hiện tại sao có thể chứ. Tống Tử Hàng vẫn đang ở đây, nếu để anh ta biết...
Tống Tử Hàng càng cười châm biếm: "Mày là bạn trai của Mộng Kỳ? Có phải mày bị bệnh ảo tưởng hay không?"
"Chuyện này nhất định có hiểu lầm, chúng ta chờ lúc không có ai mới nói rõ ràng có được hay không? Đừng ở chỗ này làm người khác chế giễu, được không?" Trầm Mộng Kỳ vội khuyên hai người.
Nhìn ánh mắt thành khẩn của Trầm Mộng Kỳ, Tống Tử Hàng và Trịnh Bân đều đã bắt đầu lung lay.
Cách đó không xa, hai tròng mắt của Diệp Oản Oản híp lại. Hôm nay chỉ cần cho Trầm Mộng Kỳ cơ hội thở dốc, cô ta nhất định có bản lĩnh trấn an hai