Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Em đương nhiên đã nói, nhưng anh ta vẫn không chịu thả. Sao anh có thể nói em như vậy? Nếu anh đã không tin, vậy chúng ta chia tay đi!"
"Anh... Anh... Anh không có không tin. Mộng Kỳ, em đừng nóng giận, anh chỉ ghét tên Tống Tử Hàng đó, suốt ngày đeo bám em. Biết em có bạn trai vẫn không chịu buông tha em! Gã ta thật muốn ăn đòn mà, vài ngày nữa anh sẽ đi dạy dỗ tên tiểu tử đó một trận!"
"Anh đừng xúc động, anh ta dù sao cũng là người Yên Nhiên thích, em không muốn làm mọi chuyện lớn lên. Lại nói, cho dù anh ta quấn em thì sao, người em thích là anh! Anh mới là bạn trai của em! Đừng giận có được không?"
"Vậy em hôn anh đi..."
Tất cả những điều phía sau đều là những câu yêu đương của Trịnh Bân và Trầm Mộng Kỳ, Trịnh Bân vì muốn khoe khoang nên tiếp tục để bản ghi âm phát tiếp.
"Tắt đi! Nhanh tắt đi!" Trầm Mộng Kỳ nghe được đoạn ghi âm, đã sắp phát điên rồi. Cô ta rống lên trừng mắt về phía Trịnh Bân: "Tại sao, sao anh lại ghi âm!"
Nhìn phản ứng khác thường của Trầm Mộng Kỳ, chân mày Trịnh Bân nhíu chặt, sắc mặt nhất thời trầm xuống: "Mộng Kỳ, em sao vậy? Anh chỉ không nhịn được khi thằng đó ức hiếp em. Về phần ghi âm, thật ra thì, mỗi lần chúng ta nói chuyện điện thoại anh đều ghi âm, anh muốn nghe giọng em nhiều thêm một chút. Em nói không muốn làm ảnh hưởng việc học, cho nên không chịu cùng anh hẹn hò nhiều lần, anh không thể làm gì hơn ngoài dùng cách này..."
Sống lưng Trầm Mộng Kỳ cứng đờ, đứng tại đó, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Cô ta quả thật không dám nhìn mặt của Tống Tử Hàng và biểu cảm của tất cả mọi người ở xung quanh.
Diệp Oản Oản nghe được đoạn ghi âm, dương dương đắc ý nhìn Tống Tử Hàng: "Tên cặn bã! Bây giờ anh còn gì để nói nữa không? Tôi cũng biết, Mộng Kỳ tốt bụng lương thiện như vậy, sao có thể biết Yên Nhiên thích anh còn ở cùng anh được. Hóa ra từ đầu đều do tên cặn bã như anh khích bác ly gián! Mộng Kỳ đã có