Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Y Y quá thiện lương nên lúc trước mới bị Diệp Oản Oản ức hiếp, nói cho cùng Y Y và Việt Trạch mới chính là trai tài gái sắc, so với tiểu thái muội Diệp Oản Oản kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần..." Nói tới đây, Phương Tú Mẫn chợt nhớ ra đây là trường hợp gì, vội dừng lại.
Nhưng mà lời nâng cao đạp thấp kia của Phương Tú Mẫn quá sức chói tai, lần này chưa chờ Diệp Mộ Phàm lên tiếng, sắc mặt của Lương Uyển Quân đã lạnh xuống rồi. Lương Uyển Quân trước nay đã chịu đựng rất nhiều lời đồn đại vô căn cứ, nhưng không có nghĩa lời nào bà cũng để mặc cho họ đồn được, bà ấy nhìn Phương Tú Mẫn: "Phương Tú Mẫn, em nói vậy là có ý gì?"
"Chị hai, ý gì là ý gì? Em cũng không nói gì!" Phương Tú Mẫn bĩu môi, hoàn toàn không nghĩ mình nói gì sai cả.
"Chị đều nghe rõ những lời em vừa nói!" Hô hấp của Lương Uyển Quân có chút gấp, bà ấy đã không thể nhịn được nữa rồi. Oản Oản là con gái của bà ấy, do dù nó không tốt chỗ nào cũng không đến lượt người khác nói. Trên thế giới này có người mẹ nào lại dễ dàng tha thứ cho người nói xấu con mình cơ chứ!
Bọn họ nói vợ chồng bà ấy cái gì, bà ấy cũng có thể nhịn xuống, nhưng sỉ nhục con gái của bà ấy thì không thể nhẫn nhịn được!
"Chị, Tú Mẫn chỉ là miệng thẳng tâm nhanh mà thôi, thật ra cô ấy không có ác ý..." Lương Gia Hào thấy sắc mặt Lương Uyển Quân không đúng thì vội giảng hòa.
"Các người... sao có thể như vậy..." Thấy em trai mình cố gắng giảng hòa, giọng của Lương Uyển Quân khẽ run.
Nhìn Lương Uyển Quân và Phương Tú Mẫn tranh chấp, trên khuôn mặt đoan trang ưu nhã của Diệp Y Y mơ hồ hiện ra một nụ cười.
"Chúng tôi thế nào?!" Lương Thi Hàm ngồi cạnh Diệp Y Y đột nhiên đứng bật dậy: "Các người ăn ở tại nhà chúng tôi, mấy năm nay nếu không có ba mẹ rũ lòng tốt nuôi các người thì các người đã sớm lưu lạc đầu đường xó chợ rồi! Con gái các người