Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Ai..." Phương Tú Mẫn vui mừng thở dài: "Nếu con gái của ai đó hiểu chuyện như con thì tốt rồi. Một vài người nào đó coi con gái mình là bảo bối lại không biết tự lượng sức mình."
Lương Uyển Quân bị hai mẹ con này châm chọc đến hô hấp dồn dập.
"Chị hai, em biết gia đình chị cũng không dễ dàng, nhưng nhà em cũng không dễ dàng. Gia Hào mở công ty dễ dàng sao? Những số tiền đó có chỗ nào không phải là chúng em bán mạng kiếm về? Nhà chúng em cũng không phải đại phú đại quý, quả thật không nuôi nổi người rảnh rỗi!" Phương Tú Mẫn lạnh lùng mở miệng.
Khách khứa đã dồn hết về đây.
Tuy họ đều biết gần đây Diệp Thiệu Đình rất sa sút, nhưng lại không ngờ nhà này lại vô sỉ như vậy, xem nhà người khác là nhà mình, ở suốt mấy năm, chẳng những không biết cảm ơn mà thậm chí còn không muốn rời đi.
Nhìn cuộc tranh chấp này, đáy mắt Diệp Y Y thoáng qua một nụ cười, nhưng vẫn ôn hòa mở miệng: "Cháu thay mặt hai bác và Oản Oản xin lỗi cậu mợ. Hôm nay là sinh nhật ông nội, lấy hòa khí làm chủ, mọi người đừng quá tức giận, nếu để ông nội biết được thì lại mất hứng."
Nghe Diệp Y Y nói vậy, sắc mặt của Phương Tú Mẫn đã tốt lên vài phần, lại kiêng kị đại thọ của Diệp Hồng Duy nên cũng không dám làm gì quá ầm ĩ, liền lắc đầu: "Y Y, nhà mợ cũng không dễ dàng gì, mấy năm nay nhà họ đã hành hạ nhà mợ quá mức, con nói xem trên đời sao lại có người vô liêm sỉ như vậy! Bởi vì không có nhà cho nên không muốn rời khỏi nhà người khác, bản thân sống không tốt thì thôi, còn muốn làm liên lụy người bên cạnh!"
Trong lòng Diệp Y Y cười thầm, nhưng trên mặt vẫn là vẻ uyển chuyển cao nhã. Diệp Y Y đang muốn tiếp tục nói gì đó thì đã bị một tiếng thét cắt ngang.
Nghe