Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Diệp Oản Oản, cô..."
Phương Tú Mẫn nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đã âm trầm tới cực hạn, trái tim trong nháy mắt nhảy vọt lên cổ.
Tất cả tiền hôn lễ lúc đó quả thật đều do Diệp Thiệu Đình thanh toán, nhưng bà ta cảm thấy đó cũng là đương nhiên, đã đưa cho bọn họ rồi thì đương nhiên những thứ đó đều của họ.
Bà ta nằm mơ cũng không thể ngờ Diệp Oản Oản lại vạch trần chuyện này ngay trước mặt mọi người.
"Haiz..." Diệp Oản Oản vờ như bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn Diệp Mộ Phàm: "Anh, mấy năm nay thật là khó khăn cho chúng ta, nhưng mà mợ không chịu dọn ra ngoài, chúng ta là vãn bối, chỉ có thể chịu khổ một chút, cũng không tiện đuổi họ ra ngoài."
Diệp Mộ Phàm cũng rất kinh ngạc, không ngờ người kia lại là em gái của mình, còn khiến Phương Tú Mẫn mất mặt trước mọi người như vậy. Trong lòng anh vô cùng hả hê, mặc dù ghét người em gái này, nhưng vẫn phối hợp thở dài: "Chúng ta mặt mỏng, dĩ nhiên không thể đuổi người được."
Diệp Oản Oản gật đầu: "Đúng vậy, da mặt đương nhiên không dày bằng thổ phỉ chiếm đất làm vua, coi mình là chủ nhân, thậm chí còn muốn đuổi chủ nhân đi."
"Có câu thành ngữ nói thế nào nhỉ?" Diệp Mộ Phàm vờ như chống cằm suy nghĩ, phối hợp ăn ý cùng Diệp Oản Oản.
"Cưu chiếm thước sào." Diệp Oản Oản cười khẽ, ánh mắt như có như không rơi trên gia đình Phương Tú Mẫn.
Sắc mặt của Lương Gia Hào đỏ lên, không tìm ra câu nào để phản bác.
Những khách khứa khác nghe tới đây cũng trố mắt nhìn nhau, ai nấy đều kinh ngạc không thôi.
Lúc nãy nghe Lương Thi Hàm và Phương Tú Mẫn kẻ xướng người họa nói gia đình Diệp Thiệu Đình mặt dày không chịu rời đi.
Nhưng bây giờ xem ra, sự thật cũng không phải thế.
Căn nhà gia đình Lương Gia Hào đang ở hóa ra lại do Diệp Thiệu Đình mua cho.
"Chuyện này... nhà của gia đình Phương Tú Mẫn ở hóa ra là do Diệp Thiệu Đình mua cho."
"Thật không nhìn ra mà! Lúc nãy nghe Phương Tú Mẫn nói