Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Diệp Oản Oản, lại nhìn khuôn mặt của Lương Thi Hàm, sắc mặt của Phương Tú Mẫn nhất thời khó coi hơn mấy phần.
Nếu như Diệp Oản Oản xấu thì con gái của bà ta được tính là gì?
Phương Tú Mẫn vẫn còn chưa biết nên nói gì thì ánh mắt của Diệp Oản Oản đã nhấc lên, khóe môi cô khẽ cong lên, như cười như không nhìn Phương Tú Mẫn: "Mợ, Oản Oản cho rằng lời mợ mới nói rất có đạo lí."
Phương Tú Mẫn sững người, trong nhất thời không nhớ nổi mình vừa nói gì.
Lương Thi Hàm thì lại khác, sau khi tỉnh hồn từ cơn khiếp sợ, khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp vô song kia, đáy mắt hiện rõ vẻ ghen ghét.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì Diệp Oản Oản có thể xinh đẹp như vậy?
Cô ta xứng sao?
Nhớ đến lời Phương Tú Mẫn vừa nói, Lương Thi Hàm cười lạnh: "Diệp Oản Oản, nếu đã như vậy thì còn không mau đem ba mẹ chị đi đi!"
Lúc nãy Phương Tú Mẫn đang quở trách Diệp Oản Oản không để tâm đến ba mẹ, để ba mẹ mình ăn nhờ ở đậu nhà người khác.
Nếu Diệp Oản Oản cảm thấy đúng thì để cô mau thực hiện đi!
Lương Thi Hàm đắc ý chờ Diệp Oản Oản đáp lại ra sao.
Xinh đẹp thì có ích gì?
Cũng chỉ là một bình hoa không học vấn không nghề nghiệp!
Diệp Oản Oản tủm tỉm nhìn khuôn mặt đắc ý kia, ý cười trên môi càng nồng đậm, cô hơi nghiêng đầu, cười nói: "Người phải đem ba mẹ đi phải là em họ mới đúng chứ?"
Lương Thi Hàm và Phương Tú Mẫn hơi ngẩn ra.
"Diệp Oản Oản, cô nói cái gì?" Phương Tú Mẫn lập tức chỉ tay, gầm lên với Diệp Oản Oản.
Nụ cười trên mặt Diệp Oản Oản thu diễm lại, trong mắt hiện ra một tia sắc lẹm: "Mợ, lúc mợ và cậu kết hôn đã ở lì trong nhà con, hiện tại đã hơn hai mươi năm năm tháng."
Không đợi Phương Tú Mẫn và Lương Thi Hàm lên tiếng, Diệp Oản Oản đã nói tiếp: "Bởi vì lúc trước nhà của cậu mợ không lớn, sau khi có em