Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Diệp Oản Oản, cô đúng là hỗn trướng!" Giọng the thé của Phương Tú Mẫn lập tức vang lên.
"Sinh nhật của ông nội, chị lại dám đưa lễ vật đáng sợ như vậy, rốt cuộc chị có ý gì, đúng thật là ác độc!" Lương Thi Hàm cũng vội đứng lên tức giận mắng Diệp Oản Oản.
Chân mày của Lý Nhạc và Chu Thanh Cương cũng nhíu lên, khó tin nhìn một màn này.
Tối nay là sinh nhật ông nội mình, sao cô nhóc này lại dám tặng một vật đại hung như thế?
Cho dù không tính tới ngày vui của Diệp Hồng Duy, ngày bình thường cũng tuyệt đối không được tặng trưởng bối vật như vậy, còn tặng vào chúc thọ chính là có ý đòi mạng đấy!
Cảm nhận được ánh mắt lạnh băng của Diệp Hồng Duy, Diệp Oản Oản nhíu mày, đáy lòng chợt trầm xuống.
"Ông nội, đây không phải là lễ vật con tặng ông."
"Diệp Oản Oản, quản gia Hoàng đã nói vật này do cô đem tới, cô dám làm không dám nhận, không ngờ cô lại ác độc như vậy! Dù sao trong cơ thể của cô cũng chảy huyết mạch của Diệp gia, sao lại làm ra việc súc sinh không bằng cầm thú như thế! Cuối cùng cô muốn thế nào mới vừa lòng đây!" Phương Tú Mẫn căn bản không cho Diệp Oản Oản cơ hội giải thích, vội xen vào bỏ đá xuống giếng.
Gần như những vị lão giả trên ghế chính đều rơi trên người Diệp Oản Oản, chỉ có một ông lão sấp sỉ tám mươi tò mò nghiên cứu vật kia, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Sắc mặt của khách khứa ở đây cũng biến đổi không ngừng, quỷ dị nhìn chế phẩm trước mặt Diệp Hồng Duy.
Lễ vật của Diệp Oản Oản thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Bị mẹ con Lương Thi Hàm chỉ trích mắng chửi, nhưng khuôn mặt tinh xảo của Diệp Oản Oản vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ là đáy lòng đã sớm dậy sóng từ lâu.
Cô không ngờ rằng mình lại bị Hoàng Minh Khôn đánh lén một chiêu như vậy.
Diệp Oản Oản thu diễm tâm trạng lại, âm thầm nghĩ đối sách
Cả người Diệp Hồng Duy phát ra vẻ lạnh lẽo kinh người, hàn quang sắc lẹm trong mắt khiến người khác không gặp mà rét run.
Các vị