Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Long Chi Quật Khởi là tác phẩm Âu Dương đại sư tâm đắc nhất trong hai năm nay, lại..."
Các vị tân khách chợt ngẩn ra, vật Diệp Oản Oản tặng rốt cuộc là vật gì, thậm chí khiến Âu Dương Dục đại sư không tiếc dùng Long Chi Quật Khởi để đổi?
Đừng nói là tân khách ở đây, ngay cả Diệp Hồng Duy cũng vô cùng khó hiểu.
"Ha ha ha, Diệp lão đầu, không phải trước kia ông từng nói rất thích Long Chi Quật Khởi của tôi hay sao, đến đến đến, chúng ta đổi đi!" Mặc dù đang nói chuyện với Diệp Hồng Duy nhưng ánh mắt của Âu Dương Dục luôn chú tâm vào chế phẩm đầu lâu kia, ánh mắt kia phảng phất ẩn chứa vạn phần nóng bỏng.
Diệp Oản Oản đang nghĩ cách mờ mịt đứng tại chỗ: "..."
Ách? Cô là ai? Đây là đâu? Đã xảy ra chuyện gì?
Đại sư điêu khắc Âu Dương Dục lại dùng Long Chi Quật Khởi đổi vật không rõ cô mua bằng một trăm đồng ở đường bán đồ cổ á?
"Diệp lão đầu, cứ quyết định như vậy đi. Tôi mang cái này đi, mai sẽ mang Long Chi Quật Khởi tới cho ông!" Âu Dương Dục ôm chế phẩm tinh cốt kia vào lòng, vô cùng không nguyện ý trả lại.
Diệp Hồng Duy thân là gia chủ Diệp gia, qua lời của Âu Dương Dục đương nhiên ông phát giác ra vật này không tầm thường rồi, lập tức mở miệng: "Tôi không đổi!"
"Sao? Ông không đổi? Vừa rồi ông mới ghét bỏ vật này mang điềm xấu mà?" Âu Dương Dục không vui.
"Tạm thời không đổi!" Diệp Hồng Duy không đổi sắc mặt trả lời.
"Ông... Sao ông lại lật mặt nhanh như vậy! Thế này đi, Long Chi Quật Khởi cộng thêm Khổng Tước Đông Nam Phi, ông đổi không?" Âu Dương Dục cắn răng.
"Khổng Tước Đông Nam Phi!"
Tiếng trầm trồ kinh ngạc vang lên khắp phòng.
Khổng Tước Đông Nam Phi là tác phẩm năm xưa của Âu Dương Dục, tuy rằng không bằng Long Chi Quật Khởi nhưng cũng là vật bất phàm.
"Diệp lão đầu, không nên đổi cùng ông ta! Lão ma đầu Âu Dương Dục này chưa từng ăn thiệt bao giờ đấy!" Lý Nhạc hồi phục tinh thần, vội vàng nhắc nhở.
"Không đổi!" Âm thanh của Diệp Hồng Duy rất có lực.
Nghe vậy, Âu Dương Dục thất vọng, không cam tâm đem vật trên tay trả lại cho Diệp Hồng Duy, vẫn chưa rời mắt khỏi vật đó.
Các vị lão giả trên ghế chính tò mò quan sát vật kia.
Chỉ tiếc rằng quả thật bọn họ không nhìn ra điều gì huyền diệu trong vật đó