Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Âu Dương Dục vẫn chưa từ bỏ ý định: "Diệp lão đầu, rốt cuộc ông có đổi hay không, mau nói một câu đi!"
Diệp Hồng Duy yên lặng trong chốc lát, sau đó mở miệng: "Đó cũng không phải quà tặng tôi."
Mới vừa rồi Diệp Oản Oản nói đây không phải là đồ của cô.
Diệp Oản Oản nghe vậy, ánh mắt hơi đổi, cô đến gần Diệp Hồng Duy mềm mại mở miệng: "Ông nội, tác phẩm này tuy không phải con tặng nhưng nó là do ba con tặng cho ông đấy."
"Ồ."
Diệp Hồng Duy nhìn Diệp Thiệu Đình đứng cách đó không xa.
Diệp Thiệu Đình sửng sờ, ông ấy tặng lúc nào?
"Ba."
Diệp Oản Oản nhanh chóng tiến lên khoác tay Diệp Thiệu Đình, dắt ông tới trước mặt Diệp Hồng Duy.
"Ông nội, vật này do ba con tốn nửa năm hao tổn tâm trí thuyết phục một vị cao nhân mới có được đấy!" Diệp Oản Oản nhanh trí bịa ra một chuyện.
"Là vị cao nhân nào?" Diệp Hồng Duy hỏi.
"Ông nội, vị cao nhân kia đã sớm thoái ẩn, không muốn tiết lộ họ tên." Diệp Oản Oản sợ ba không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể tiếp tục bịa chuyện.
Diệp Hồng Duy cũng không suy nghĩ sâu, dù sao Âu Dương Dục đã chứng thực vật này rồi.
"Thiệu Đình, đây có thật là quà do con chuẩn bị không?" Lần đầu tiên Diệp Hồng Duy nhìn thẳng đứa con trai lớn khiến ông vô cùng thất vọng.
"Chuyện này..." Diệp Thiệu Đình không muốn thừa nhận, nhưng dưới ánh mắt thúc giục của con gái, cuối cùng ông cũng gật đầu: "Đúng vậy, hi vọng ba thích nó."
Hiếm khi thấy thần sắc của Diệp Hồng Duy hòa hoãn hơn mấy phần: "Hiếm khi thấy con có lòng như thế."
Diệp Hồng Duy nói xong, liếc Âu Dương Dục một cái, ông đứng dậy cầm tinh phẩm kia trở lại.
Nếu là tặng