Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Cô..."
Lúc này Diệp Mộ Phàm đã hoàn toàn tỉnh rượu, bộ dạng chẳng khác nào vừa gặp quỷ.
Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình cũng vô cùng khiếp sợ, không ngờ con gái mình sẽ làm như vậy.
"Oản Oản, con...những thứ con vừa nói là thật sao?" Lương Uyển Quân khẩn trương truy hỏi.
Trước khi tới đây Diệp Oản Oản đã cẩn thận cân nhắc qua. Bởi vì trước kia cô xa lánh với ba mẹ cho nên có thể không nói, nhưng hiện tại việc cô ở cùng một chỗ với Tư Dạ Hàn rất khó giấu diếm, sớm muộn cũng sẽ bị họ phát hiện.
Vì vậy Diệp Oản Oản gật đầu: "Ba, mẹ, là thật đấy!"
Lương Uyển Quân vui mừng đến suýt khóc: "Vậy đối phương là người nơi nào? Bao nhiêu tuổi rồi? Đang làm gì? Có đáng tin không?"
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ trả lời: "Khụ, mẹ, hôm nay không tiện nói rõ, sau khi có thời gian con sẽ giải thích cặn kẽ với ba mẹ, sau đó đưa anh ấy về ra mắt với hai người!"
Cô đã cân nhắc qua, vẫn cảm thấy nếu cứ duy trì mức độ này cũng không phải là cách, cô phải nghĩ biện pháp để Tư Dạ Hàn không bài xích những người bên cạnh mình.
Diệp Oản Oản nói tới chỗ này, đột nhiên nghe trong điện thoại có tiếng động lớn, cô mới chợt nhớ mình vẫn chưa tắt máy, Tư Dạ Hàn ở bên kia cũng vậy.
Diệp Oản Oản nghi hoặc cúp máy đi.
Đó là âm thanh gì?
Vừa rồi cô không nói sai gì chứ?
Sau khi nghe con gái nói vậy, Diệp Thiệu Đình và Lương Uyển Quân mới an lòng gật đầu.
Diệp Oản Oản đứng trước mặt ba mẹ mình ôn nhu cười: "Ba, mẹ, chúng ta về nhà đi."
"Được, được."
Thẳng đến lúc này hai vợ chồng mới hoàn toàn xác định con gái điêu ngoa phóng khoáng lại hay xúc động của mình đã thật sự thay đổi.
Trước khi đi, cả nhà tới trước mặt lão gia tử chào hỏi.
Hai vợ chồng Diệp Thiệu Đình sợ lão gia tử trách móc con gái mình, đang muốn mở miệng.
Nhưng mà không đợi lão gia tử làm khó dễ, Diệp Oản Oản đã cúi thấp đầu, chủ động nhận sai, áy náy nói: "Ông nội, con xin lỗi, hôm nay con quá xúc động rồi. Nhưng mà...nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả con, anh Việt Trạch và chị Y Y đều sẽ đau khổ! Trước kia là con chấp niệm