Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Đúng vậy, lấy mắt nhìn người của Tư Dạ Hàn, sao lại không biết tâm tư này của cô cơ chứ?
Vốn dĩ cô cho rằng Tư Dạ Hàn chỉ coi cô là một sủng vật, không để ý cô có thật tâm hay không mà chỉ cần cô ngoan ngoãn.
Người đàn ông này cũng sẽ không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, cho nên cô cũng chưa từng suy nghĩ qua việc này.
Nhưng vừa rồi khi Tư Dạ Hàn nhìn về phía mình, nói ra câu "Em thật sự cho rằng, tôi để ý tới việc giả xấu sao?" kia, cô lại có cảm giác người đàn ông này đang đau lòng và mất mát...
Không biết qua bao lâu, khi Diệp Oản Oản vẫn đang thất thần, trong không khí truyền đến giọng nói khàn khàn của người đàn ông: "Tôi sẽ đi."
Sau khi nói xong câu kia, anh liền đứng lên rời khỏi đây.
Khi anh vừa muốn đẩy cửa, sau lưng lại bị một lực níu lại.
Diệp Oản Oản không biết đã đứng lên từ khi nào, kéo góc áo của anh: "Cảm ơn."
Tư Dạ Hàn không nói gì, cũng không biểu lộ cảm xúc gì.
Lúc Tư Dạ Hàn muốn tiếp tục rời đi, Diệp Oản Oản đột nhiên mở miệng: "Tối nay ở lại đây đi."
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn hơi động, anh rũ mắt cúi đầu nhìn cô.
Diệp Oản Oản thấy anh bất động liền trực tiếp kéo tay anh vào phòng.
"Quầng thâm dưới mắt anh hình lại nặng hơn rồi, về sau nếu rảnh rỗi thì đến đây đi, nếu em không có chuyện gì sẽ đến Cẩm Viên tìm anh."
Thấy Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm mình, Diệp Oản Oản mở miệng: "Xảy ra chuyện gì sao? Không phải nói rằng lúc anh ở cùng em sẽ ngủ tương đối ngon hay sao?"
Sợ rằng Tư Dạ Hàn thấy mình đột nhiên biến hóa quá lớn, Diệp Oản Oản lại bổ xung thêm một câu: "Khụ, coi như em báo đáp anh đi! Cảm ơn anh!"
Cô biết đối với một người muốn khống chế tới mức cực đoan như Tư Dạ Hàn, vừa rồi anh thỏa hiệp đã có bao nhiêu khó khăn.
Ngữ khí của Diệp Oản Oản rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ cô mới biết vừa rồi nội tâm cô đã trải qua thứ gì.
Tuy rằng kiếp trước sự chiếm hữu và cố chấp của Tư Dạ Hàn khiến cô từng đau đến