Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sáng hôm sau.
Sau khi Tư Dạ Hàn rời đi, Diệp Oản Oản gọi cho Hứa Dịch.
"A lô, Oản Oản tiểu thư?" Hứa Dịch có chút kì quái, không hiểu sao mới sáng sớm mà Diệp Oản Oản đã gọi cho mình làm gì.
"Tình trạng cơ thể của ông chủ nhà anh hiện tại thế nào?" Diệp Oản Oản trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Chuyện này..." Hứa Dịch không biết đột nhiên Diệp Oản Oản hỏi vấn đề này là có ý gì, nhất thời có chút chần chờ.
"Không ổn lắm sao?" Diệp Oản Oản cau mày.
Hứa Dịch cân nhắc chọn lời: "Quả thật không lạc quan cho lắm. Năm xưa Cửu gia bị thương nặng, cơ thể vốn có bệnh cũ nhưng điều trị không dứt, cộng thêm chứng mất ngủ nghiêm trọng, còn liên tiếp gặp nạn. Lúc trước Tôn thần y có xem mạch cho Cửu gia, thậm chí chắc chắn..."
"Chắc chắn cái gì?"
"Chắc chắn nếu cơ thể cứ tiếp tục suy nhược như vậy, thì Cửu gia sẽ không chống đỡ được vài năm...." Cuối cùng Hứa Dịch vẫn quyết định trả lời thành thật.
Diệp Oản Oản ở bên cạnh Cửu gia hai năm, thật ra chắc cũng biết chuyện này. Chẳng qua là đừng nói tới việc cô ấy không quan tâm, chỉ sợ rằng cô ấy còn mong Cửu gia đi sớm...
Diệp Oản Oản im lặng.
Quả nhiên tình trạng giống y như kiếp trước.
Nếu nhìn bề ngoài thì hoàn toàn không thể nhìn ra thân thể của Tư Dạ Hàn có vấn đề gì.
Người đàn ông kia không bao giờ biểu lộ tâm tình ra bên ngoài cả, huống chi là ốm đau. Nhưng bên trong đã khoét rỗng đến gần như cực hạn.
Năm cô ly hôn với Tư Dạ Hàn, cơ thể của anh đã yếu tới mức không thể ngụy trang được nữa, đa số thời gian đều chỉ có thể ngồi trên xe lăn, thời gian cô nhìn thấy anh cũng càng ngày càng ít hơn.
"Nếu như điều dưỡng tốt thì sao?" Diệp Oản Oản lại hỏi.
Hứa Dịch trầm ngâm chốc lát: "Chuyện này... tôi cũng không dám khẳng định... Lượng công việc bình thường của Cửu gia quá lớn. Gia tộc, công ty, thế lực ngầm, tất cả mọi nơi đều cần ngài ấy, cộng thêm chứng mất ngủ của Cửu gia... Điều dưỡng tốt là chuyện gần như bất khả thi."
"Tôi biết rồi." Diệp Oản Oản im lặng một lúc lâu, sau đó cúp máy.
Dựa người vào ghế mây trên sân thượng, Diệp Oản Oản nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lâm vào những hồi ức trước kia.
Cô cố ý trốn tránh rất nhiều chuyện, một mực không dám nghĩ đến nó, nhưng vẫn không tài nào trốn tránh được
Nếu cô nhớ không