Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản giận đến suýt chút nữa hộc máu.
Không tới kì kinh nguyệt cũng bị anh chọc cho thành có đấy!
Bình tĩnh một chút, không thèm chấp nhặt với anh!
Suy nghĩ của cái tên này đã không còn nằm trong tầm hiểu biết của phạm vi nhân loại, anh có thể biết khi tới kì kinh nguyệt con gái sẽ nóng nảy đã là chuyện rất không dễ dàng rồi.
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, điều chỉnh cho mình tỉnh táo lại, sau đó không tiếp tục trễ nãi thời gian, dùng tay đè đầu của Tư Dạ Hàn lên đùi mình: "Còn hơn một tiếng nữa mới tới nơi, anh ngủ một chút đi."
Cái tên này mới sáu giờ sáng đã ra khỏi cửa, mười giờ tối vẫn chưa ăn cơm. Liên tục làm việc với cường độ cao như vậy thì cho dù cơ thể tốt đến mấy cũng bị phá cho hỏng.
Anh thật sự coi mình không phải là con người sao?
Đầu được gối lên đùi của cô gái, trên khuôn mặt thanh lãnh của Tư Dạ Hàn thoáng qua một vệt ngoài ý muốn và ý tứ tìm tòi.
Diệp Oản Oản lập tức trừng anh: "Nhắm mắt lại, đi ngủ."
Chắc là đã quá mệt mỏi, lời của Diệp Oản Oản giống như mở một chốt điện nào đó, đôi mắt đang tìm tòi của Tư Dạ Hàn chợt buông lỏng, con ngươi đen thăm thẳm cũng bị mí mắt che chắn, anh dần chìm vào giấc ngủ.
Diệp Oản Oản đột nhiên nghĩ đến, có rất nhiều đứa bé rất thích ôm búp bê hoặc đồ chơi mình yêu thích đi ngủ, một khi không có chúng thì không có cách nào ngủ được.
Chẳng lẽ tác dụng của mình đối với Tư Dạ Hàn cũng giống như búp bê với những đứa bé kia sao?
Hứa Dịch đang lái xe, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy cảnh này, trên khuôn mặt anh chợt hiện lên vẻ phức tạp.
Buổi sáng gọi điện hỏi thăm cơ thể ông chủ, lúc nãy uy hiếp ăn cơm, hiện tại thừa dịp đi đường ngắn ngủi bắt ông chủ nghỉ ngơi...
Diệp Oản Oản rốt cuộc đang có chủ ý gì?
Chắc sẽ không phải thật sự vì cơ thể của ông chủ đâu nhỉ?
Xe chạy vững vàng, bên trong xe được bố trí theo cách thư thái nhất, rất nhanh Tư Dạ Hàn đã