Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Đến cửa công ty, Diệp Oản Oản gọi Tư Dạ Hàn dậy.
"Anh họp đi, em về nhà trước."
"Để Hứa Dịch đưa em về." Đoán chừng tinh thần phục hồi khá nhiều, giọng nói của Tư Dạ Hàn ôn hòa hơn bình thường không ít.
Nhưng tâm tình của Diệp Oản Oản hoàn toàn không chuyển biến tốt chút nào, cô chỉ liếc nhẹ người làm việc điên cuồng nào đó, sau đó không nói tiếng nào liền bước xuống xe.
Thật là hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp mà!
Vạn Cảnh Danh Uyển.
Sau khi về nhà, Diệp Oản Oản liền bắt đầu rầu rỉ, làm sao để ngăn Tư Dạ Hàn đi chịu chết đây?
Tiếc là suy nghĩ lồi lâu cũng không có cách nào cả.
Cô cũng không phải Tần Nhược Hi, lời của cô hoàn toàn không đáng giá tí nào, cho dù nói ra cũng sẽ không ai chịu nghe.
Thôi cứ vậy đi, thuyền đến đầu cầu tự thẳng, mấy ngày nay cô sẽ góp gió bên tai, biết đâu mĩ nhân kế của mình lại có tác dụng?
Diệp Oản Oản thở dài, giả nam sau đó gửi cho Lạc Thần một tin nhắn: [Trong vòng năm phút, đến phòng của tôi.]
Trước tiên phải giải quyết chuyện bên này đã, mắc công Lạc Thần lại buồn bực rồi suy nghĩ lung tung.
Diệp Oản Oản vừa chờ vừa xem thời gian trên di động.
Đại khái bởi vì lần này giọng điệu của cô tương đối cứng rắn, Lạc Thần không dám lơ cô đi nữa, cơ hồ vừa đúng năm phút, tiếng gõ cửa đã vang lên.
Diệp Oản Oản: "Mời vào."
Cửa nhà cô chỉ đang khép hờ, không có khóa.
Một loạt tiếng bước chân vang lên, Lạc Thần chậm rãi đẩy cửa vào.
Hình như Lạc Thần vừa tắm xong, tóc có chút ướt, quần áo mặc vô cùng vội vàng, cả dây giày cũng chưa được buộc, nhìn qua càng khiến người khác dễ mềm lòng.
Đáng nhắc chính là, Lạc Thần mặc một chiếc áo khoác vô cùng dày, hầu như cả người đều bị bọc bởi nó cả.
Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi co quắp, đứa nhỏ này nghĩ mình có ý đồ xấu gọi cậu ấy tới đây à?
"Ngồi." Diệp Oản Oản ra hiệu cho cậu ấy ngồi xuống sofa.
Lạc Thần lưỡng lự một chút, sau đó chậm rãi ngồi xuống đầu ngoài cùng của sofa.
Trên người Diệp