Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản đi bộ một vòng, phát hiện gần khách sạn có một bờ cát, vì thế cô đi tới đó giải sầu một chút.
Trên bờ cát có một tảng đá lớn, Diệp Oản Oản ngồi lên đó, ngây ngốc nhìn sóng biển ngoài xa.
Suy nghĩ của cô trong nháy mắt liền trôi đi xa.
Sau khi trọng sinh, vốn dĩ cô dự tính tạm thời trấn an Tư Dạ Hàn, sau đó nghĩ cách đạt được tự do, sống một cuộc sống đáng lí ra mình được hưởng thụ.
Chỉ là bất tri bất giác, cuộc sống của cô và Tư Dạ Hàn càng ngày càng đan xen lẫn nhau, cô cũng không biết tương lai mình sẽ ra sao nữa.
Diệp Oản Oản ôm đầu gối ngồi gục trên phiến đá, mơ màng ngủ từ lúc nào không hay.
Cách đó không xa, chuông di động của nữ bảo tiêu bảo vệ Diệp Oản Oản vang lên, cô ấy lập tức cung kính báo vị trí của mình cho đầu bên kia.
Rất nhanh, một dáng người cao gầy bước đến bên phiến đá, cúi người ôm cô gái lên.
Đại khái nhận biết được hơi thở quen thuộc, Diệp Oản Oản theo bản năng rúc vào lồng ngực của người đàn ông, lẩm bẩm trong miệng: "Quá đáng... Thật quá đáng... Muốn cho em thủ tiết cả đời sao?"
"Sẽ không." Âm thanh trầm thấp vang lên.
"Đồ lừa đảo... lừa đảo..."
Nếu kiếp trước họ không ly hôn, cuối cùng cô chắc chắn sẽ thành quả phụ...
Sáng hôm sau, khi Diệp Oản Oản tỉnh lại, đã phát hiện mình nằm trong giường của khách sạn.
Tư Dạ Hàn không ở đây, tám phần là lại đi họp.
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ day day trán, thay quần áo sau đó xuống phòng ăn.
Oan gia ngõ hẹp.
Cô vừa vào phòng ăn liền bắt gặp Lưu Ảnh và những hộ vệ khác.
Nhìn thấy Diệp Oản Oản, động tác của mấy người đó liền đồng loạt dừng lại.
Động tác vô cùng nhất trí, những ánh mắt kia rất khó có thể hình dung.
Thấy thế, chân mày Diệp Oản Oản hơi chau lại, sau đó cô liền nhìn thấy...
Lưu Ảnh ngồi trên ghế,