Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 3)

Người phụ nữ thần bí


trước sau

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Đột nhiên xuất hiện biến cố, Thí Huyết Minh và tất cả người phía Tư Dạ Hàn đều lâm vào nghi hoặc.

Mới vừa rồi...

Đã xảy ra chuyện gì?

Mọi người đang chú ý vào trận đấu của Tống Tĩnh và Eugene chợt phát hiện, chẳng biết lúc nào đã có hai chiếc xe màu đen lẳng lặng đứng bên ngoài vòng vây.

"Là ai!!!" Kẻ mặt hề cảnh giác nghiêm nghị hét lớn.

Bốn phía thị trấn đã bị phong tỏa, sao những người này lại vào được?

Quan trọng nhất là, người nào có gan lớn như vậy, dám xông vào địa giới của Thí Huyết Minh, chẳng lẽ không sợ chết sao?

Bởi vì mọi việc phát sinh quá mức quỷ dị, cũng tạm thời chưa biết lai lịch của đối phương, trong lúc nhất thời không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn về hai chiếc xe xuất hiện quỷ dị kia.

Ám vệ nhanh chóng đỡ Tống Tĩnh về, cũng lo lắng nhìn sang.

Hình như vừa rồi là giọng của một cô gái?

Lưu Ảnh và Tống Tĩnh liên tục ra tay vẫn không đánh bại Eugene, nhưng cô gái kia chỉ nói một câu đã chỉ ra sơ hở của gã ta, giúp Tống Tĩnh tránh khỏi một chiêu chí mạng!

Quả thật quá khó tin!

Rốt cuộc là người nào? Sao lại có bản lĩnh lớn như vậy?

Dưới tầm mắt của mọi người, một người cao to đeo trên mặt một chiếc mặt nạ màu bạc che khuất hơn nửa khuôn mặt, trên người khoác một chiếc áo khoác màu đen chậm rãi bước xuống từ ghế lái.

Trong chiếc xe còn lại, hàng loạt người ăn mặc giống người đàn ông kia cũng lần lượt bước xuống.

Sau khi xuống xe, người đàn ông mang mặc nạ bạc kia đi vòng xuống ghế sau, cung kính mở cửa xe, đưa tay đỡ một cô gái mặc một bộ váy lụa mỏng màu đen xuống xe.

Tất cả phụ kiện trên người cô gái kia đều là màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ theo phong cách âu cổ, vải voan mỏng từ mũ che khuất nửa khuôn mặt của cô. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên người người đeo mặt nạ bạc, thành thục bước xuống xe, động tác ưu nhã tự phụ giống y như một phu nhân thời Âu cổ.

Mặc dù lụa

đen che khuất nửa khuôn mặt, nhưng chỉ cần nhìn đôi môi đỏ mọng và chiếc cằm tinh xảo kia thì có thể nhìn ra đây tuyệt đối là một mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

"Các người là ai?" Eugene không ngờ mình lại bị lật thuyền trong mương, nhìn chằm chằm nhóm người kia, che bả vai nổi giận.

"A..." Cô gái mặc váy đen kia thấp giọng cười một tiếng, không trả lời vấn đề của Eugene.

Giọng cười kia mang theo tia khinh miệt, rõ ràng muốn nói, gã không có tư cách cùng cô đối thoại, thậm chí không có tư cách để cô nhìn.

Eugene đương nhiên nghe được ý giễu cợt khinh thường của đối phương, gã càng nổi giận hơn.

Cô gái nghiêng đầu về phía K, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, giọng nói yêu mị mang theo tia lười biếng chậm rãi vang lên.

"Cừu Hồng Hải, năm đó bị đoàn lính đánh thuê Lưu Diễm đuổi ra khỏi cửa, chỉ là chó nhà có tang. Bây giờ lắc mình một cái, có thể trở thành thủ lĩnh của một rổ chức... Lớn mạnh rồi, ngay cả người của tôi cũng dám cướp!"

Đến câu cuối cùng, giọng của tùy ý của cô gái chuyển lạnh, giống như băng tuyết lạnh lẽo khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo từ trong xương tủy.

Nghe cô gái kia vạch trần được thân phận thật của mình, khuôn mặt bình tĩnh vững vàng như núi của K trong nháy mắt biến sắc.

Hắn nhìn qua cách ăn mặc của những thuộc hạ sau lưng cô gái kia, lại nhìn tới chiếc váy lụa cô gái đó mặc trên người, sự sợ hãi dần dần xâm chiếm vào xương tủy, run rẩy kéo Jason và Eugene lại, nghiêm nghị nổi giận: "Jason, Eugene! Lui lại! Không được vô lễ!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện