Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Phùng Thấm Du cắn răng, phẫn hận lẩm bẩm: "Đa mưu túc trí cái gì cơ chứ, cùng lắm chỉ là mánh khóe vặt vãnh! Ai mà không làm được!"
Đối với lời của Phùng Thấm Du, vẻ châm chọc của Thập Nhất hiện rõ lên mặt. Cùng lắm chỉ là mánh khóe vặt vãnh? Những thiên kim sống trong nhung lụa này thật là ngây thơ đến ngu xuẩn!
Thần sắc của lão phu nhân khi nhìn Diệp Oản Oản đã hòa hoãn không ít, vừa rồi khi thấy khí thế khi Diệp Oản Oản tát Phùng Thấm Du, ngược lại khiến bà nhìn cô bằng cặp mắt khác.
"Oản Oản, dù sao con chỉ là bạn gái của Tiểu Cửu, vẫn chưa gả vào Tư gia. Tư gia không có lập trường yêu cầu con làm gì cả. Nhưng con có thể cùng tiến cùng lùi với Tiểu Cửu, điểm này khiến bà nội rất yên tâm và vui vẻ."
Sau khi trở về, Diệp Oản Oản phát hiện thái độ của lão phu nhân đối với cô lãnh đạm hơn không ít.
Cô không cần nghĩ cũng biết đã có người thổi gió bên tai lão phu nhân.
Nhưng Diệp Oản Oản cũng không thèm để ý chuyện này, cho dù như thế cũng không sao cả, dù sao kiếp trước cô đem khuôn mặt ma chê quỷ hờn kia đi gặp lão phu nhân, bà ấy cũng không biến sắc.
Chỉ cần cô không tìm chết như kiếp trước, không đụng tới giới hạn của lão phu nhân, những việc này sẽ không tạo thành ảnh hưởng mang tính chất cụ thể nào cả.
Diệp Oản Oản nhu thuận trả lời: "Bà nội, con cũng không làm gì cả, chẳng qua là dựa vào miệng lưỡi mà thôi. Nhờ mọi người đồng tâm hiệp lực cùng nhau hỗ trợ mới có thể thoát khỏi nguy cơ lần này!"
Thấy Diệp Oản Oản không tranh công, lão phu nhân gật đầu: "Tốt, con không cần phải khiêm tốn, công lao lần này của con rất lớn, bà nội sẽ nhớ!"
Tới đây, nhóm trưởng lão cũng không thể nói gì nữa.
Một trưởng lão râu tóc bạc phơ trông nhiều tuổi nhất ở đây nhìn thoáng qua Diệp Oản Oản, hờ hững