Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Cô đánh tôi? Cô lại dám đánh tôi! Một thứ đồ chơi hèn mọn bẩn thỉu cũng dám lấy quyền lợi của chủ mẫu phạt tôi! Cô dám giáo huấn tôi!"
Phùng Thấm Du tức giận đến nổi mặt đổi thành màu gan heo, giơ tay muốn tát trả đũa Diệp Oản Oản: "Tiện nhân!"
Giây tiếp theo, Hứa Dịch và Thập Nhất tiến lên một bước, như hai tảng đá vững chãi chắn trước mặt Diệp Oản Oản.
Thập Nhất: "Phùng tiểu thư! Không được vô lễ với Oản Oản tiểu thư!"
Hứa Dịch: "Mời Phùng tiểu thư chú ý lời nói của mình!"
Phùng Thấm Du tức giận trợn mắt trừng hai người: "Được, được lắm... Đúng là hai con chó trung thành! Có phải các người đã bị ả hồ ly tinh này mê hoặc, cho nên đã quên mất ai là chủ của mình hay không? Lại che chở cho loại tiện nhân tham sống sợ chết vong ân phụ nghĩa này!"
Sát ý nơi đáy mắt Thập Nhất chợt lóe lên, lạnh lùng lên tiếng: "Phùng tiểu thư, quả thật Oản Oản tiểu thư không lựa chọn cùng nhau chết với chúng tôi, nhưng cô ấy đã cứu chúng tôi một mạng!"
Phùng Thấm Du sững sờ, sau đó bật cười: "Cứu mạng các người? Chỉ bằng cô ta? Vì giúp ả hồ ly tinh này, các người đúng là cái gì cũng dám nói! Lại dám nhảy nhót trước mặt bà nội, ăn nói lung tung trước mặt mọi người!"
"Thấm Du, im miệng!" Ánh mắt sắc bén của lão phu nhân nhìn thoáng qua Phùng Thấm Du, sau đó chuyển lên người Thập Nhất: "Việc cậu vừa nói là thật sao?"
Đối với sự chất vấn của lão phu nhân và các tộc lão, Thập Nhất gật đầu: "Thuộc hạ không dám có nửa lời nói dối. Nếu như không có Oản Oản tiểu thư, sợ rằng chúng tôi và ông chủ đã chết cả rồi!
Oản Oản tiểu thư cơ trí hơn người, can đảm khiến người khác khâm phục. Khi đó cô ấy chỉ giả vờ đi theo chúng tôi, sau đó nghĩ kế để chúng tôi giả dạng thành thế lực Thí Huyết Minh kiêng kị nhất, dọa Thí Huyết Minh bỏ chạy, chúng tôi mới có cơ hội thoát thân! Vừa rồi Phùng tiểu thư vô lễ và làm nhục Oản Oản tiểu thư như thế,