Edit: vân Linh Nhược Vũ
"Anh Diệp, anh tới rồi!" Cừu con tuy đã cố thu liễm cảm xúc, nhưng vẫn nhìn ra được sự kích động trong đáy mắt.
Lạc Thần là người rất thiếu cảm giác an toàn, cô không có tin tức một thời gian dài như vậy, phỏng chừng cậu ấy đã suy nghĩ lung tung rất nhiều.
Diệp Oản Oản không trễ nãi thời gian, trực tiếp nói: "Chuẩn bị một chút, đi theo tôi, tôi đọc cho cậu diễn."
"Được." Lạc Thần không do dự, lập tức gật đầu theo sau cô.
Vạn Cảnh Danh Uyển.
"Cậu ngồi đi." Diệp Oản Oản cởϊ áσ khoác, rót cho Lạc Thần một ly nước.
So sánh với những lần đến nhà cô trước kia, lần này Lạc Thần đã bình tĩnh hơn không ít.
Diệp Oản Oản ngồi xuống sofa, chuẩn bị kiểm tra thành tích.
Lạc Thần nhìn chằm chằm kịch bản trong tay Diệp Oản Oản, dáng vẻ có chút khẩn trương.
Tuy cầm kịch bản trong tay, nhưng Diệp Oản Oản không nhìn nó, trực tiếp nói ra một phân cảnh: "Màn mười ba, cảnh thứ bảy."
Đây là cảnh Lâm Lạc Trần gϊếŧ người.
Cốt truyện rất đơn giản, Lâm Lạc Trần một kiếm gϊếŧ chết một nhân sĩ võ lâm chính đạo, sau đó xoay người rời đi.
Không có lời thoại, chỉ có động tác và ánh mắt.
Diệp Oản Oản chủ yếu muốn thông qua phân cảnh này để xem Lạc Thần đã lí giải tính cách của lâm Lạc Trần tới đâu.
"Lấy cảnh này đi, có vấn đề gì không?" Diệp Oản Oản ngẩng đầu, hỏi.
Lạc Thần lắc đầu: "Không thành vấn đề."
Lạc Thần đi đến giữa phòng khách, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Ba giây sau, lúc mở mắt ra, đáy mắt cậu ấy đã chứa sát khí lạnh lẽo đến cực hạn.
Tay trái Lạc Thần chắp sau lưng, tay phải rút kiếm ra, một kiếm đâm thủng trái tim người kia, cậu ấy không còn là thiếu niên đơn thuần nữa, mà là tà mị, lạnh băng, khát máu, ánh mắt giống như lệ quỷ khiến người ta kinh sợ.
Một lát sau, Lạc Thần thu diễm lại trạng thái, xoay người nhìn Diệp Oản Oản, khẩn trương chờ cô nhận xét.
Diệp Oản Oản xoa xoa cằm, trầm ngâm một lát: "Tốt, không tồi..."
Ngừng lại một chút, cô lại tiếp tục nói: "Nhưng mà chỉ phù hợp với bề ngoài."
Diệp Oản Oản đứng lên, bước tới đối diện Lạc Thần.
Tiếng gió xẹt qua, kịch bản trong tay trở thành kiếm, một nhát xuyên qua trái tim Lạc Thần, sau đó không hề lưu tình rút ra.
Ánh mắt vừa rồi của cô suy diễn giống với Lạc Thần. Tà mị, lạnh băng, khát máu, nhưng khác ở chỗ chính là, không có bất kì