Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Hứa Dịch gọi tới?
Báo cáo nhỏ nhanh có vậy sao?
"Cậu tự lĩnh ngộ đi, tôi nghe điện thoại đã." Diệp Oản Oản nói với Lạc Thần.
Lạc Thần gật đầu, ngoan ngoãn cầm kịch bản tới sofa ngồi xuống.
"Chào ngài, tôi là Diệp Bạch." Diệp Oản Oản bắt máy.
Nghe được giọng nói của một người đàn ông, Hứa Dịch hơi sửng sốt, sau đó phản ứng lại, đoán chừng bên phía Diệp Oản Oản đang có người, cho nên vẫn dùng thân phận Diệp Bạch.
"Khụ, Oản Oản tiểu thư, vừa rồi người hầu đã đưa thuốc cho Cửu gia. Nhưng đã hơn mười phút, Cửu gia vẫn chưa uống." Hứa Dịch tận chức tận trách báo cáo.
"Anh ấy đang làm gì?" Diệp Oản Oản nhíu mày hỏi.
"Sau khi cô rời khỏi, Cửu gia vẫn luôn xem văn kiện kia." Hứa Dịch nhỏ giọng trả lời.
"Ha hả." Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp cúp máy.
Thấy Diệp Oản Oản cúp máy, Hứa Dịch theo bản năng nuốt nước bọt.
Sao anh ta lại cảm thấy cái giọng cười vừa rồi Oản Oản tiểu thư... có điểm đáng sợ?
Nhưng mà trời cao hoàng đế xa, Oản Oản tiểu thư thật sự có cách để ông chủ ngoan ngoãn uống thuốc sao?
Lạc Thần theo bản năng nhìn thoáng qua người đại diện của mình.
Không biết vừa rồi anh ấy gọi cho ai, biểu cảm tựa hồ còn dọa người hơn trạng thái diễn xuất khi nãy.
Sau khi cúp máy, Diệp Oản Oản đeo tai nghe bluetooth lên, gọi cho Tư Dạ Hàn.
Là cuộc gọi video.
Khoảng tầm mười mấy giây, đầu bên kia bắt máy.
"Có việc?"
Cùng với giọng nói khàn khàn, trên màn hình hiện lên một khuôn mặt thanh lãnh xuất trần, điên đảo chúng sinh.
Diệp Oản Oản bị nhan sắc kia làm ngưng trọng hô hấp, suýt chút nữa đã quên chính sự.
Diệp Oản Oản chống cằm, biếng nhác cười cười: "Không có gì, chỉ là vừa rồi rảnh rỗi không có việc gì làm, nên đã tính cho "em" một quẻ!"
Tư Dạ Hàn nhìn chằm nụ cười tủm tỉm của cô gái trên màn hình điện thoại, chân mày anh hơi nhướng lên. Cô gái nhỏ đầu bên kia cười tươi như hoa, nhưng ý cười chứa rõ sự uy hiếp.
Lần đầu tiên trên đời,