Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Đêm nay, Felix - nhà tạo mẫu vừa đạt giải Bách Hoa hình như không được may mắn cho lắm.
Sau khi ra khỏi chung cư, Diệp Mộ Phàm ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, tóc được vuốt gel, chải thật chỉnh tề, lái chiếc siêu xe Pagani màu đỏ rực mà Diệp Oản Oản đưa cho, vui vẻ chạy đến điểm tổ chức Phong Thượng thịnh điển.
Buổi lễ lần này được tổ chức tại một hội sở tư nhân cao cấp ở ngoại ô Đế Đô.
Tuy rằng thời tiết trong hai ngày nay không tốt cho lắm, vẫn luôn mưa dầm liên miên, nhưng chút thời tiết này không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ta.
Cửa sổ hai bên chỉ mở một nửa làm vài hạt mưa bay vào mặt, rất thoải mái sảng khoái, bởi vì trên đường không có người, Diệp Mộ Phàm liền lái xe nhanh hơn.
Không ngờ xe đang chạy thì đột nhiên xuất hiện một con xe màu lam chạy ngược chiều đâm thẳng về phía anh.
"Ôi đệch!" Diệp Mộ Phàm vội đạp mạnh phanh xe, đánh tay lái tránh chiếc xe kia.
Bởi vì đang chạy với tốc độ nhanh, Pagani màu đỏ ma sát mãnh liệt với chiếc Buick kia, sau đó xông tới lùm cây bên mạnh mới dừng lại.
May mà anh né kịp thời, không xảy ra chuyện lớn gì.
Chỉ là mưa quá lớn, lùm cây này tạo thành một vũng bùn, chờ Diệp Mộ Phàm vất vả bò ra khỏi xe, cả người đã không cách nào nhìn nổi.
Tóc lộn xộn, trên người đều lấm lem bùn đất, nắp ca-pô thì bị lõm vào một mảng lớn.
"Oh shit..."
Toang rồi!
Diệp Mộ Phàm gãi tóc, gấp như kiến bò trên chảo nóng, phản ứng đầu tiên là xong rồi, trước khi đi Oản Oản đã dặn anh chạy chậm một chút, kết quả lại đụng xe.
Nếu Oản Oản biết, sẽ lột da anh mất!
"Mẹ nó, mày biết lái xe không thế!"
Chủ chiếc xe màu lam xuống xe, bắt đầu chửi ầm lên.
Diệp Mộ Phàm bị mắng đến ngu người, rõ ràng gã ta đi ngược chiều mà? Cái gọi là ác nhân cáo trạng trước, cuối cùng anh đã được lĩnh hội rồi.
Cả người đối phương nồng nặc mùi rượu, rõ ràng lái xe trong tình trạng say rượu.
Được, báo cảnh sát đi, anh cần gì phải đôi co với một tên say rượu.
Bởi vì đang vội tham gia Phong Thượng thịnh điển, Diệp
Mộ Phàm trực tiếp báo cảnh sát, sau đó gọi trợ lý đến đây xử lý.
Cùng lúc đó, Hà Tuấn Thành và Trầm Mộng Kỳ đã đến nơi tổ chức Phong Thượng thịnh điển.
Hai người đưa ra thư mời màu vàng được thiết kế tinh xảo, thuận lợi vào trong.
Sảnh tiệc y hương tấn ảnh*, người tới đều là các nhân vật nổi tiếng trong giới thời trang và giới giải trí.
(*) Y hương tấn ảnh: Chỉ những thứ thường thấy trên các yến hội xa hoa.
Sau khi hai người đến, không ít người quen tiến lên chào hỏi.
"Hà tổng giám, chúc mừng lần này lọt vào vòng trong!"
Hà Tuấn Thành chắp tay: "Khách khí khách khí!"
Sau khi hàn huyên một lượt, Trầm Mộng Kỳ có chút vội vàng nhìn xung quanh: "Anh nói xem, Felix kia có đến không?"
Hà Tuấn Thành: "Hình như vẫn chưa tới..."
"Hà Tuấn Thành, bây giờ anh cho tôi một câu trả lời chính xác đi, rốt cuộc có chắc chắn nhờ được không?"
Hà Tuấn Thành cũng không chắc lắm, chần chừ hỏi: "Mộng Kỳ, em nhất định phải nhờ Felix sao?"
Trầm Mộng Kỳ lạnh lùng liếc gã một cái: "Đương nhiên, đây là lần đầu tiên tôi đến tuần lễ thời trang quốc tế! Không thể xảy ra chút sai sót nào!"
Gần đây tạo hình của cô ta chỉ thường thường không có gì mới lạ, vị trí giáo chủ thời thượng đã lung lay sắp đổ, sao cô ta không vội được chứ.
Cho nên, lần này bất luận tiêu tốn bao nhiêu tiền, cô ta cũng phải mời thành công.
Nếu Hà Tuấn Thành đáng tin, cô ta cần phải phí sức thế sao?
Về phần Diệp Mộ Phàm thì càng vô dụng hơn! Chắc là giờ này đang lêu lổng chỗ nào rồi!