Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sắc mặt Diệp Mộ Phàm tuyệt vọng: "Sao có thể... bọn họ có video giám sát làm chứng..."
Diệp Oản Oản vừa hận vừa tức liếc anh một cái, đưa một miếng khăn giấy sang: "Ít nói nhảm đi, nghe theo em là được!"
Diệp Mộ Phàm nhận lấy khăn giấy, đứng lên, hoảng hốt nhìn con ngươi tự tin sáng bừng của cô gái.
Bắt đầu từ khi nào, em gái của anh, người nép dưới sự bảo hộ của gia đình đã trưởng thành như vậy, anh lại không hề phát hiện...
Diệp Oản Oản đưa Diệp Mộ Phàm về trọ, dặn dò anh ngày mai phải làm thế nào rồi mới rời đi.
Trở lại Cẩm Viên.
"Giải quyết xong rồi?" Tư Dạ Hàn ngồi trên sofa nhìn cô.
Diệp Oản Oản uống hết ly nước trái cây trên bàn, đáp: "Ừm, xong rồi! Nhìn xuân cung đồ phiên bản đời thật, mắt em sắp mù rồi! Haiz, anh trai ngốc của em ấy, đầu xanh như thảo nguyên còn không biết..."
Tư Dạ Hàn dường như muốn nói rồi lại thôi, châm chước từ ngữ một lúc rồi mới lên tiếng: "Em định giải quyết việc ăn trộm bí mật thương nghiệp như thế nào?"
Hứa Dịch đứng bên cạnh thấy thế thì thở dài, ngài muốn giúp Oản Oản tiểu thư thì nói thẳng đi, còn quanh co lòng vòng.
Ai bảo lúc trước ngài đặt ra cái quy tắc gì mà... Oản Oản tiểu thư không được chủ động tìm ngài hỗ trợ, bây giờ thì tốt rồi, muốn giúp vợ cũng không được.
Có điều anh ta phát hiện, lấy năng lực của Oản Oản tiểu thư, hình như cũng không cần...
Chỉ là việc lần này hơi khó giải quyết nhỉ?
Đã có chứng cứ rõ ràng, cô ấy muốn tẩy sạch tội danh cho Diệp Mộ Phàm như thế nào?
Diệp Oản Oản chớp chớp mắt: "Anh đoán xem?"
Tư Dạ Hàn nghĩ nghĩ, sau đó đáp: "Cho Diệp thị phá sản."
Đối với Tư Dạ Hàn mà nói, nếu Diệp thị không còn, vậy thì có thể giải quyết được vấn đề.
Giọng điệu Tư Dạ Hàn hoàn toàn không có ý đùa giỡn, sắc mặt Diệp Oản Oản lập tức đen như đít nồi: "Cũng không phải là không được!"
Làm gì có người động một xíu là muốn cho công ty người khác phá sản như anh vậy đại ca? Sao cô cứ có cảm giác giống như câu huyền thoại "trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản đi" vậy cà?
Hơn nữa đây là công ty nhà cô đó!
Cô còn muốn đoạt lại công ty đấy!
Phi phi phi, không nên hỏi anh mới đúng...
Diệp Oản Oản cũng không đùa anh, tròng mắt đảo một vòng, cô chống cằm cười nói: "Anh có tin em không cần sử dụng bất cứ binh tốt hay một cắc nào cũng có thể giải quyết chuyện này, hơn nữa còn khiến Diệp gia xin lỗi anh trai em, anh có tin không?"
Chân mày Tư Dạ Hàn hơi nhướng lên, xem sắc mặt kia rõ ràng là không tin.
Hứa Dịch đứng kế bên lau mồ hôi, tuy rằng anh ta tin năng lực của Oản Oản tiểu thư, nhưng nói như thế... có hơi bốc phét không?
Diệp Oản Oản chớp chớp mắt, hưng phấn nói: "Hừ, biết ngay là anh không tin mà, hay là chúng ta đánh cược đi!"
Tư Dạ Hàn nhìn con ngươi ranh mãnh như hồ ly của cô gái: "Cược cái gì?"
Diệp Oản Oản đáp: "Không phải anh tin em không làm được hay sao? Nếu anh thắng, anh làm gì em cũng được; nếu anh thua, anh phải đáp ứng một yêu cầu của em vô điều kiện."
Tư Dạ Hàn liếc cô: "Vụ đặt cược này không có ý nghĩa."
Diệp Oản Oản bất mãn: "Hở? Vì sao không có ý nghĩa?"
Tư Dạ Hàn nhấp một ngụm trà: "Tự suy nghĩ."
Đầu óc Diệp Oản Oản vòng vo một hồi, cuối cùng đã ngộ ra...
"A, ý của anh là... cho dù không đặt cược... anh cũng sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của em một cách vô điều kiện, đúng không?"
Tư Dạ Hàn ho nhẹ một tiếng, không nói gì, xem như ngầm chấp nhận.
Diệp Oản Oản im lặng che mặt: "Em nói này bảo bảo, lúc anh nói yêu thương em, có thể trực tiếp hơn được không?"
Mỗi lần nói chuyện yêu đương, cô đều phải tốn rất nhiều chất xám đấy...