Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Khóe miệng của Hứa Dịch - "bạn nhỏ" đã sớm quen với loại "cơm chóa" cấp cao này hơi run rẩy: "Vậy... Oản Oản tiểu thư, rốt cuộc cách của cô là gì?"
Diệp Oản Oản cười đáp: "Kì thật cách của tôi vô cùng đơn giản, chính là để anh trai tôi sống chết không nhận. Camera giám sát chỉ quay đến cảnh anh ấy tiến vào thư phòng chứ không quay được anh ấy đã làm những gì, dựa vào cái gì mà nói anh ấy đi nhìn lén giá đấu thầu? Tôi hỏi anh trai tôi rồi, tên ngốc đó cũng còn có đầu óc, biết đeo găng tay, lúc xem hồ sơ dự thầu không có lưu lại vân tay. Anh ấy dù sao cũng là cháu trai duy nhất của Diệp gia, hơn nữa bà nội tôi còn đặc biệt thích anh ấy, lúc trước đuổi ra khỏi nhà chỉ vì anh ấy không có chí cầu tiến, ông bà nội muốn anh ấy ra ngoài rèn luyện một chút, chỉ cần ngày mai anh trai tôi dựa theo lời tôi nói mà làm, kĩ thuật diễn xuất OK, vô sỉ một chút, giả bộ thảm thương một chút, tuyệt đối sẽ thành công!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Hứa Dịch: "..."
Vậy cũng được à?
Hứa Dịch cảm thấy rất cạn ngôn.
Khụ khụ... quả nhiên... là phong cách của Oản Oản tiểu thư.
"Hí hí, A Cửu, em thông minh không?" Diệp Oản Oản hí hửng hỏi, trên mặt bày rõ bốn chữ "mau khen em đi".
Nhìn con ngươi giảo hoạt linh động rồi đến lúm đồng tiền như ẩn như hiện trên má khi cười, bộ dạng đầy sức sống, bất cứ lúc nào đều rực rỡ như nắng gắt của thiếu nữ, thần sắc Tư Dạ Hàn có chút hốt hoảng: "Ừm, thông minh."
Hứa Dịch cảm khái nhìn bầu không khí ấm áp kia.
Trước kia Diệp Oản Oản luôn oán hận đời, nhưng hiện giờ cứ như được thay một linh hồn khác vậy.
Không chỉ cứu rỗi cô ấy mà còn cứu rỗi những người bên cạnh.
...
Sáng hôm sau.
Ở đại sảnh tập đoàn Diệp thị.
Bên ngoài cửa kính, Diệp Mộ Phàm đột nhiên dừng bước, biểu cảm rất thấp thỏm.
Diệp Oản Oản nhìn anh một cái: "Sao vậy?"
Diệp Mộ Phàm nhíu chặt chân mày: "Oản Oản... cách của em... thật sự có thể chứ?"
Có chứng cứ xác thực còn liều chết không nhận? Làm sao có thể!
Diệp Thiệu An và Lương Mỹ Huyên đều không phải kẻ
ngốc...
Diệp Oản Oản nhàn nhạt liếc anh một cái: "Chỉ cần anh đủ vô sỉ!"
Diệp Mộ Phàm: "..."
Bên trong phòng họp.
Diệp lão gia, Diệp lão phu nhân, vợ chồng Diệp Thiệu An, Diệp Y Y và vợ chồng Diệp Thiệu Đình đều đã có mặt đầy đủ.
Luật sư cầm đơn khởi tố trên tay, lạnh mặt đứng bên cạnh.
Xem tư thế này, rõ ràng là chuẩn bị truy tố trách nhiệm.
Diệp Thiệu Đình gấp gáp cầu xin: "Ba, xin ba tha thứ cho Mộ Phàm lần này, nếu nó có tiền án, vậy thì cả đời này của nó đều bị hủy..."
Diệp Hồng Duy đã thất vọng đến cùng cực, không muốn cùng ông nhiều lời: "Anh câm miệng cho tôi! Bây giờ mới biết sốt ruột, sao không sớm làm gì đi?"
"Ba... ba..."
Thấy lão gia tử quyết tâm, Lương Uyển Quân khóc lóc nhào đến phía Đàm Nghệ Lan: "Mẹ, mẹ thương nhất là Mộ Phàm mà, xin mẹ tha lỗi cho nó lần này..."
Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Đàm Nghệ Lan vọt về phía Lương Uyển Quân, đáy mắt đầy vẻ chán ghét.
Lúc trước bà đã định cho con trai cả một mối hôn sự, kết quả con trai lại khăng khăng muốn cưới Lương Uyển Quân, bà không khuyên được con trai, chỉ có thể thuận theo ý nó.
Ngay từ đầu bà đã không thích đứa con dâu quá mức xinh đẹp này, huống chi lúc ấy Lương Uyển Quân gả mấy năm vẫn không sinh được con.
Còn may lúc đó có Lương Mỹ Huyên hiếu thuận hiểu chuyện, thường xuyên ở cạnh bà.
Sau khi Lương Mỹ Huyên vô tình mang thai, bà muốn con trai cả ly hôn, kết quả nó lại lần nữa làm trái ý bà, nhẫn tâm bỏ rơi cốt nhục thân sinh, cuối cùng phải nhờ lão nhị đứng ra cưới Mỹ Huyên mới bảo vệ được Y Y.