Cây cỏ tốt tươi, chim muông bay lượn, chẳng mấy chốc, thành phố nhiệt đới này lại bước vào mùa hạ.
Đầu tháng năm, nhà mới của Cố Hiểu Mộng đã xây xong, tọa lạc vùng ven tây nam dưới chân núi Thái Bình, cách biệt thự Cố gia trên đỉnh núi không xa.
Đó là một căn nhà được vịnh biển bao quanh, mang phong cách chủ nghĩa hiện đại vô cùng đơn giản, trông đặc biệt nổi bật giữa một loạt công trình kiến trúc kiểu Anh.
Vườn hoa nhỏ ở sân trước trồng đầy quân tử lan, đi ra sân sau chính là bãi cát và biển cả.
Từng viên gạch miếng ngói, từng ngọn cây cọng cỏ, thậm chí là chiếc xích đu màu trắng, đều chính xác y như trong bức họa của Lý Ninh Ngọc, không khác chút nào.
Lúc Cố Hiểu Mộng đi vào nhà mới, suy nghĩ đầu tiên là: Có lẽ Lý Ninh Ngọc cũng có thiên phú trên phương diện thiết kế kiến trúc.
Cô Triệu, người thật sự phải vẽ ra vô số bản thiết kế, bất đắc dĩ cực kỳ, trong mắt đại tiểu thư quả nhiên chỉ có mỗi Lý giáo sư của cô ấy.
Lý Ninh Ngọc dĩ nhiên cũng rất thích nơi này, đáng tiếc thích mấy đi nữa cũng phải tiếc nuối, bọn họ cuối cùng vẫn không thể dọn vào nhà mới trong mùa hè năm đó —— Nguyên nhân có rất nhiều, ví dụ như cách thành phố quá xa đi lại bất tiện, ví dụ như con còn quá nhỏ cần người trông chừng, quan trọng hơn cả chính là không khí ven biển quá ẩm ướt, không tốt cho chứng hen suyễn của Lý Ninh Ngọc.
Cố Hiểu Mộng hối hận mãi, tại sao lúc mua đất không ai nói cho cô biết chuyện này?
Lý Ninh Ngọc dở khóc dở cười, lúc Triệu tiểu thư khuyên em có nghe lọt sao?
Cho dù không thể vào ở, căn nhà có ý nghĩa kỷ niệm này cũng không thể chuyển nhượng cho người khác.
Tối hôm đó, Cố Hiểu Mộng trịnh trọng nói với Cố Tiễn Ninh, chờ con trưởng thành, sẽ tặng cái biệt thự này cho con làm phòng cưới.
Cố Tiễn Ninh ba tuổi kỳ thực không hiểu những lời này cho lắm, cau mày nghiêm túc hỏi: "Mami, phòng cưới là gì?"
"Chính là nhà để kết hôn."
"Kết hôn." Cố Tiễn Ninh bừng tỉnh hiểu ra gật đầu một cái, lại nhớ được một từ mới.
Cố Mộ Ngữ ở bên cạnh bi bô tập nói, mơ mơ hồ hồ lặp lại hai chữ kết hôn này.
"Cố Hiểu Mộng, không được dạy hư con nít." Lý Ninh Ngọc đi tới ôm lên con gái nhỏ, kéo tay nhỏ của con gái lớn, vừa dỗ con vừa đi đến phòng ăn, "Dì Triệu làm pudding mà các con thích nhất đây."
"Chị Ngọc, của em đâu?" Đếm tới đếm lui, trên bàn ăn rõ ràng chỉ có sáu đĩa pudding, trước mặt Cố Hiểu Mộng hoàn toàn trống trơn.
"Cô Triệu tức giận rồi, không để phần cho em."
Cố Hiểu Mộng chớp chớp mắt, sững sờ trước bàn, cô lại làm gì sai? Cũng được, không có thì không có, dù sao mình vẫn có thể ăn phần của Cố Dân Chương —— Dĩ nhiên có thể ăn, đó là nếu như Cố lão tiên sinh không đem phần pudding của mình chia cho hai cháu gái bảo bối.
Không thể dọn vào nhà mới là tiếc nuối, không thể ăn pudding cũng là tiếc nuối.
Cuộc sống lúc nào cũng có nhiều tiếc nuối như vậy, nhưng đối với Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng mà nói, tiếc nuối thật sự đến một tháng sau mới đột nhiên xuất hiện.
Bởi vì bộ phận cao tầng có kẻ phản bội, mạng lưới tình báo đảng ngầm Đài Loan gặp tai họa ngập đầu.
Từ thành viên tiểu tốt cho đến cấp cao trong Cục Bảo Mật, tất cả bại lộ chỉ trong một đêm.
Hơn ngàn thành viên đảng ngầm anh dũng hy sinh dưới đao của kẻ địch, máu tươi nhuộm đỏ hòn đảo kia, thi hài đầy đất có thể nhìn thấy được, giống như thảm kịch năm Dân quốc thứ 16.
Công việc nằm vùng sau chiến tranh không có mưa bom bão đạn, song lại là sự khảo nghiệm ý chí còn hiểm ác hơn, cũng là thước đo tín ngưỡng càng nghiêm khắc hơn.
Những chiến sĩ này ôm lý tưởng cao quý trong tim, từ bỏ cuộc sống hòa bình sau giải phóng, bất chấp tất cả bước lên đảo Đài Loan, đặt chân lên con đường một đi không trở lại.
Thậm chí có một nữ đồng chí, tuần trước vừa mới từ Hồng Kông lẻn vào Đài Bắc, còn chưa kịp ổn định thì đã mất mạng.
Lý Ninh Ngọc còn nhớ, khoảnh khắc cuối cùng trước khi bước lên thuyền, cô ấy xoay người vẫy tay với bọn họ, nụ cười trên mặt như muốn nói, chờ tin của tôi.
Nhưng mà cuối cùng thứ bọn họ đợi đến, chỉ là bức ảnh trước khi bị xử tử đăng trên báo.
Tin tức tổ chức đảng ngầm Đài Loan toàn quân chết hết truyền tới Hồng Kông, trạm tình báo sa vào trong bi ai tột cùng, mọi người nhìn nhau không nói gì, ba phút mặc niệm còn dài hơn cả ngày tận thế.
Hơn một ngàn đồng chí, người mà Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng quen biết chỉ lác đác không tới mấy người.
Tuy rằng chưa từng gặp mặt, lại cùng chung tín ngưỡng, ôm tâm tình giống nhau.
Tiếc thương hùng tâm tráng chí còn dang dở của bọn họ, cũng kính nể sự kiên định dũng cảm không biết sợ của bọn họ lúc hy sinh.
May mắn trong bất hạnh, trong trận hạo kiếp này, vẫn còn hơn một trăm đồng chí còn may mắn sống sót, bọn họ nín thở ngủ đông trong bóng tối, chuẩn bị để sẵn sàng thức tỉnh bất cứ lúc nào, tiếp tục đứng lên chiến đấu.
Nhưng mà, sau đại nạn, tổ chức đã mất đi tin tức của phần lớn bọn họ...
"Cao tầng phản bội, chiến hữu hy sinh, mất đi liên lạc một chiều với thượng cấp, thậm chí mất đi tài liệu để có thể chứng minh thân phận...!Chị Ngọc, chị nói xem, cảnh ngộ này đối với một kẻ nằm vùng mà nói ý nghĩa như thế nào?"
"Ý nghĩa chờ đợi, ý nghĩa cố thủ, ý nghĩa phải so với quá khứ càng thêm kiên định tín ngưỡng hơn." Trong mấy tháng bị Katori Naoto giam lỏng, Lý Ninh Ngọc đã vô số lần nghĩ tới vấn đề này, mà đáp án cuối cùng của cô là, "Giống như con diều đứt dây, bị gió thổi về nơi phương xa vô định.
Nhưng tôi tin tưởng, bọn họ sẽ không bị sóng gió cuốn đi, sẽ không bỏ rơi tín ngưỡng.
Chỉ cần nghe thấy tiếng còi tụ họp, nhất định có thể tìm được đường về nhà."
"Nếu vĩnh viễn không có tiếng còi thì sao?"
"Thà rằng lao đầu vào cửa tử, cũng không để gió bắc thổi rơi."
Tuy Hồng Kông không giống như Đài Loan nguy cơ tứ phía, cũng không bị ám ảnh khủng bố trắng* bao phủ.
Nhưng có lẽ có một ngày, bọn họ cũng sẽ bởi vì nguyên nhân ngoài ý muốn nào đó mà mất đi liên lạc với thượng cấp.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ thật sự trở thành kẻ không nhà để về.
Mọi sự cống hiến trong quá khứ đều sẽ bị chôn vùi, sách sử cuối cùng sẽ chỉ viết xuống hai chữ "hán gian", thậm chí một chữ cũng không lưu lại, giống như mỗi một người bình thường nước chảy bèo trôi bên trong thời đại ấy, cuối cùng sẽ bị lãng quên.
(*) Khủng bố trắng: những hành động bạo động nhằm tiêu diệt phần tử cộng sản
Nhưng vậy thì đã làm sao?
Đem bi thương chôn sâu dưới đáy lòng, không có khói súng trên chiến trường, công việc mai phục của gián điệp vẫn còn đang tiếp tục.
Mùa hè trôi qua, một chiếc tàu lớn được đặt tên theo tổng thống Wilson đã cập cảng Victoria —— Đây là con thuyền hy vọng của Tân Trung Quốc, nó chở hơn một trăm sinh viên du học Mỹ mang theo trái tim nhiệt huyết với tổ quốc.
Sau khi trải qua ba tuần lễ kinh tâm động phách, cuối cùng nó đã vượt qua Thái Bình Dương, trở lại Hồng Kông.
Bên phía biên giới đã sớm tràn ngập tiếng ồn ào huyên náo, phấp phới cờ đỏ.
Đưa mắt nhìn nhóm du học sinh đi vào bến tàu Thẩm Quyến, Cố Hiểu Mộng bỗng nhiên thở dài: "Nhiệm vụ hộ tống hoàn thành.
Chị Ngọc, chúng ta trở về thôi."
Nói là hộ tống, chẳng thà nói là âm thầm bảo vệ, nơi này dù sao vẫn là địa bàn của người Anh.
Kỳ thực nhiệm vụ hôm nay, Lý Ninh Ngọc có thể không cần tới, nhưng cô khăng khăng theo cùng.
Cố Hiểu Mộng biết, Lý Ninh Ngọc ngoài miệng không nói, trong lòng kỳ thực rất muốn tới xem thử, nhìn đám học sinh ngàn dặm trở về, nhìn đồng bào nhiệt tình ở bên kia bến cảng, nhìn tổ quốc đại lục nằm bên đường ngăn cách.
Nhưng cũng chỉ có thể nhìn một chút mà thôi.
"Ừ." Ánh mắt Lý Ninh Ngọc vẫn đang nhìn sang nơi tưng bừng sắc đỏ phía đối diện, trong lòng xúc động, lông mi khẽ run.
Những sinh viên du học này từ bỏ điều kiện ưu đãi ở nước ngoài, trở lại tổ quốc nghèo khó lạc hậu, chỉ vì muốn hiến thân cho công cuộc nghiên cứu xây dựng Tân Trung Quốc.
Nhìn vẻ kiên định không chùn bước trên gương mặt bọn họ, Lý Ninh Ngọc không khỏi nhớ tới những lời Cố Dân Chương nói với cô năm đó: "Tài năng toán học bẩm sinh của cô, đã quyết định cô là một thiên tài điệp báo, mà sau khi dựng nước, cô đồng dạng cũng sẽ là một người kiến thiết ưu tú.
Đến lúc đó, mới là thời điểm cô chân chính phát huy tài năng."
Nhưng mà ai cũng không ngờ được, sau khi dựng nước, cô vẫn như cũ ẩn núp trong mạng lưới tình báo.
Tuy trên danh nghĩa là giáo sư, lại không cách nào làm một nhà toán học chân chính, cống hiến trí tuệ và lực lượng để xây dựng tổ quốc.
Hai thân phận chuyên gia giải mã và nhà toán học, đều là hiến thân cho lý tưởng.
Điệp báo và nghiên cứu khoa học, cả hai không thể cùng kiêm, nhưng bên nào nặng bên nào nhẹ đây?
Trong mắt người yêu thoáng qua vẻ mê mang rồi biến mất, Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc, muốn nói lại thôi.
Suy nghĩ của Lý Ninh Ngọc, cô ít nhiều có thể đoán được —— Kiến thiết Tân Trung Quốc cần một lượng lớn nhân tài cao cấp, hiện tại trung ương đang kêu gọi phần tử trí thức trở về nước.
Đối mặt với tác động của lời hiệu triệu, đừng nói là nhà toán học hàng đầu như Lý Ninh Ngọc, ngay cả bản thân Cố Hiểu Mộng cũng có chút ngứa ngáy trong lòng.
Cô hít sâu một hơi, hỏi vô cùng chân thành: "Chị Ngọc, chị muốn về nước sao? Muốn cùng bọn họ đi Bắc Kinh Thượng Hải sao?"
Lý Ninh Ngọc theo bản năng đáp: "Vậy trạm tình báo làm sao bây giờ?"
"Còn có em a, năng lực giải mã của em lại không kém, chị đừng có coi thường em."
Nhận ra được có gì đó không đúng, Lý Ninh Ngọc ngẩn ra, ngay sau đó nở nụ cười, định dùng lời đùa giỡn hóa giải sự nghiêm túc vô hình: "Bảo tôi trở về, bản thân lại muốn lưu lại...!Cố Hiểu Mộng, em lại làm chuyện xấu sau lưng tôi có phải không?"
"Dĩ nhiên không có!"
Cố Hiểu Mộng đột nhiên trầm mặc, nếu có thể, cô dĩ nhiên muốn đi theo Lý Ninh Ngọc đến chân trời góc biển, nhưng phụ thân đã gần tuổi lục tuần, gánh nặng kinh tế trên vai Cố gia còn cần mình tới gánh, cô rất rõ ràng, bản thân không thể nào rời Hồng Kông được nữa.
"Em chỉ là nói nếu như, để chị chọn một giữa điệp báo và nghiên cứu khoa học, chị sẽ chọn như thế nào?"
"Đồng chí Hiểu Mộng, bất kể công việc gì, tôi cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh, không làm giả thiết." Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng chọt chọt đầu Cố Hiểu Mộng, cho dù biết chỉ là giả thiết, trong lòng cô vẫn có chút khó chịu.
Một trận gió thổi qua, hốc mắt Cố Hiểu Mộng có chút khô khốc.
Không cần nói rõ, thái độ mơ hồ của Lý Ninh Ngọc đã trả lời vấn đề của cô.
Trên thực tế, cô từ đầu đến cuối cảm thấy trí tuệ của Lý Ninh Ngọc đặt trên chiến trường điệp báo là dùng không đúng chỗ.
Nhất là sau khi lập quốc, mấu chốt để lấy được tình báo chính là dựa vào các đồng chí đánh vào trại địch, chứ không phải là nhân viên giải mã ở phía hậu phương như bọn họ.
Hiện nay số điện báo mà trạm Hồng Kông cần phá giải càng ngày càng ít, so sánh với nơi này, có lẽ sở nghiên cứu đại học Bắc Kinh Thượng Hải càng thích hợp Lý giáo sư hơn.
Cô tin tưởng Lý Ninh Ngọc cũng hiểu đạo lý này, bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng Lý Ninh Ngọc hẳn đã sớm phán đoán.
Mà mấy ngày trước, một đồng chí cũng xuất thân khoa toán ở trạm tình báo còn nói với Lý Ninh Ngọc, anh ta đã hưởng ứng lời hiệu triệu, viết đơn thỉnh cầu, hy vọng trở lại đại lục dấn thân vào sự nghiệp nghiên cứu khoa học, tổ chức cũng đã phê chuẩn.
Tuần sau, hoàn thành xong thủ tục bàn giao, anh ta sẽ đi Bắc Kinh.
"Tri Cẩn, cộng sự nhiều năm như vậy, tôi biết năng lực của cô vượt xa tôi, nếu cô viết đơn xin, tổ chức nhất định sẽ đồng ý.
Bây giờ không phải là thời chiến nữa, công tác tình báo bên này, các đồng chí khác vẫn có thể gánh vác.
Hiện tại, sự nghiệp nghiên cứu khoa học của tổ quốc cần học giả chuyên nghiệp như chúng ta hơn."
Lý Ninh Ngọc do dự chốc lát, mỉm cười gật đầu, ngữ điệu nghe không ra tâm tình: "Được, Ngụy lão sư, để tôi suy nghĩ thêm đã."
Vị đồng chí kia cười một tiếng, cũng không truy hỏi nữa.
Cố Hiểu Mộng ở ngoài cửa lẳng lặng nghe hết đoạn đối thoại này, cô đứng rất lâu, cuối cùng không đi vào, mà là yên lặng xoay người rời khỏi.
Cô nhìn ra được, bên trong sự do dự của Lý Ninh Ngọc tràn đầy khao khát hướng về tổ quốc đại lục.
Bên nhau đã nhiều năm, Cố Hiểu Mộng chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm Lý Ninh Ngọc dành cho mình, nhưng từ đầu đến cuối cô luôn bảo lưu một phần tỉnh táo —— Giữa đại quốc và tiểu gia, chị Ngọc của cô lúc nào cũng sẽ không chút do dự lựa chọn cái trước.
Dưới làn sóng học giả sôi nổi trở về nước, cô không tự tin rằng Lý Ninh Ngọc có thể lưu lại vì mình, mà Lý Ninh Ngọc đến tận bây giờ còn chưa viết đơn xin, có lẽ là sợ cô thương tâm, vẫn đang trong tình thế khó xử...!Bất tri bất giác, bản thân dường như đã trở thành sự quấy nhiễu và trở ngại lớn nhất, ngăn cản chị ấy tiến về phía trước.
Lý Ninh Ngọc cũng đồng dạng tâm sự nặng nề.
Cô rất rõ ràng vì sao Cố Hiểu Mộng hỏi như vậy, vấn đề mà bản thân đối mặt hiện tại, đã sớm không phải là chuyện điệp báo và nghiên cứu khoa học bên nào nặng bên nào nhẹ nữa.
Có thể từ ngày lựa chọn Cố Hiểu Mộng, cô đã được định trước sẽ phải đối mặt loại vấn đề khó khăn chọn một trong hai này, sớm hay muộn, cũng phải đối mặt.
Cô biết, Hiểu Mộng không thể nào rời khỏi Hồng Kông, công ty nghiệp vụ bận rộn, đám trẻ cũng quá nhỏ.
Nếu bản thân trở về đại lục, người một nhà hai nơi xa cách, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp nhau...!Hiện nay tổ quốc vẫn còn nhiều việc cần hoàn thành, mỗi một người yêu nước đều tìm kiếm vị trí thích hợp bản thân nhất, cố gắng hết sức dâng hiến, thậm chí hy sinh...!Mà trong thời điểm này, cô lại bởi vì tình cảm cá nhân mà do dự không quyết.
Có bận tâm, có tư tâm, cô như vậy, vẫn là Lý Ninh Ngọc ban đầu sao? Đứng ở ngã rẽ, cô đột nhiên cảm thấy mình bây giờ thật xa lạ.
Rõ ràng tay nắm chặt tay, lại như cách nhau một ranh giới vô hình, từ khi lên xe đến xuống xe, hai người im lặng từ đầu đến cuối, suốt dọc đường không nói gì.
Về đến nhà, cuộc sống vẫn như thường lệ, đã mấy ngày trôi qua, ai cũng không nhắc lại đề tài kia.
Trong lòng sinh ra một khe hở nho nhỏ, không đau không nhột, nhưng có chút trống rỗng.
Đêm cuối thu, trời đổ cơn mưa nhỏ, tựa như đang an ủi hai trái tim lơ lửng bất an.
"Hiểu Mộng, em ngủ chưa?" Trong phòng tối đen