Đối với Quý Tinh Dao thứ mà Mộ Cận Bùi đang nắm không chỉ là bàn tay cô mà còn là tình yêu mà cô đã nghĩ nhưng không cách nào hình dung ra được.
Bức họa « Nắm tay người » cô vẽ lúc trước giống hệt với khung cảnh hiện tại, ai có thể ngờ mấy ngày sau lại thành hiện thực một cách thần kỳ.
Mạch não của cô có lẽ rất kỳ lạ, đối với cô, việc ôm hôn chỉ dừng lại ở phương diện thích thú và dụ.c vọng, không giải thích được gì cả.
Nhưng cái nắm tay, mười đầu ngón tay đan vào nhau có thể chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn, dẫn đến nơi mà người phụ nữ nào cũng khát khao nhưng hiếm ai có thể chạm vào được.
Sau này khi nhớ lại, khoảnh khắc cô yêu Mộ Cận Bùi cũng chính là đây.
Tất cả những vị khách đến tối nay không người nào không kinh ngạc, trợn mắt hốc mồm.
Mộ Cận Bùi dẫn Quý Tinh Dao vào, tất cả mọi người không hẹn mà cùng lùi lại, nhường ra một đường đủ để họ đi qua.
Xoạt, xoạt, xoạt Ánh mắt như hình với bóng.
Một con đường đầy ánh sao được trải cho hai người họ.
Mọi người đều đắm chìm trong kinh ngạc và sửng sốt, quên cả việc chào hỏi Mộ Cận Bùi.
Doãn Hà và Quý Thường Thịnh nhìn nhau không nói gì, há hốc mồm kinh ngạc không nói nên lời.
Đường Hoành Khang nhìn chằm chằm vào Mộ Cận Bùi, muốn nhìn ra được điều gì đó từ khuôn mặt anh nhưng không nhìn ra được, Mộ Cận Bùi vẫn luôn trầm tĩnh.
Ông huých khuỷu tay Quý Thường Thịnh, "Tinh Dao và Mộ...!Cận Bùi nói chuyện khi nào vậy?"
Quý Thường Thịnh luôn bình tĩnh nhưng lúc này cũng phản ứng chậm nửa nhịp, mấy giây sau ông mới lên tiếng: "Làm sao tôi biết được, nếu tôi biết tôi còn phải tìm cách để nó đến bữa tiệc hôm nay sao?"
Đường Hoành Khang như đang suy nghĩ điều gì đó rồi gật đầu, sau đó ông vỗ vai Quý Thường Thịnh, "Lúc này không cần phiền muộn, Tinh Dao trực tiếp tìm tới cho ông một người rể hiền.
Đây là điều mà trước kia ông không dám nghĩ đến, nhà họ Mộ không phải ai cũng có tự tin mà trèo cao được."
Quý Thường Thịnh không thể nói rõ tâm tình bây giờ của mình là như thế nào, trong khoảng thời gian này ông không phải không hỏi qua bác Trương cuộc sống thường ngày của con gái, rõ ràng hơn một tháng nay đều không cùng Mộ Cận Bùi gặp mặt, hôm nay đột nhiên lại ở cùng nhau khiến ông trở tay không kịp.
Lui một bước, nếu không phải vì Mộ Cận Bùi giống với người đã khuất đó thì đây chắc chắn là điều tốt nhất đối với con gái ông.
Không nói đến gia thế của Mộ gia chỉ riêng năng lực cá nhận và sở thích nghệ thuật của Mộ Cận Bùi đã là ứng cử viên phù hợp nhất đối với con gái ông.
Nếu con gái thật sự muốn gả cho Mộ Cận Bùi, việc bài trí lộn xộn trong nhà của con gái trong mắt người ngoài đã không còn là vấn đề gì nữa, khi đỉnh cao có người chung vui cùng con gái, khi sáng tác bế tắc cũng có người cạnh bên.
Tài năng của con gái có thể được Bùi Ngọc tán thưởng, cũng có thể cùng Bùi Ngọc giao lưu luận bàn, những ý tưởng kì lạ cũng được Bùi Ngọc thấu hiểu và đáp lại.
Nhưng thân thế của Mộ Cận Bùi luôn là một khúc mắt đối với ông, bị mắc kẹt trong cổ họng không thể di chuyển lên xuống được.
Dù cho thư ký Phùng Lương cho người điều tra nhiều tư liệu như vậy đủ để chứng minh Mộ Cận Bùi chính là Mộ Cận Bùi, không liên quan gì đến cố nhân Cố gia nhưng trong lòng ông vẫn không hề yên tâm.
Nỗi bận tâm không cách nào vì những chứng cứ đó mà xua tan.
Mộ Cận Bùi đã đến gần, Quý Tinh Dao trông thật nhỏ nhắn xinh xắn khi đứng bên cạnh anh.
Chủ tịch Tề cũng lại gần, thấp giọng hỏi Đường Hoành Khang, "Này là tình huống gì đây?"
Đường Hoành Khang một mặt mờ mịt, "Lão Quý cũng không biết."
Mộ Cận Bùi hôm nay chủ động cùng chủ tịch Tề và Đường Hoành Khang bắt tay trò chuyện, xưng hô rất tự nhiên, Quý Thường Thịnh ở phía sau đi.
"Chú Quý."
Tiếng "chú" này làm tất cả mọi người ngầm hiểu rằng anh đang công khai quan hệ với Quý Tinh Dao.
Trong lúc chào hỏi, từ đầu đến cuối Mộ Cận Bùi đều nắm tay Quý Tinh Dao.
Anh nhìn Quý Tinh Dao rồi xin lỗi Quý Thường Thịnh: "Tinh Dao nói muốn cho chú bất ngờ nên cháu đã thuận theo cô ấy, là cháu cân nhắc không chu toàn, cháu nên sớm đi thăm chú và dì Doãn ạ."
Không đợi Quý Thường Thịnh mở miệng, Quý Tinh Dao giành nói: "Ba, buổi trưa Mộ Cận Bùi mới đến Bắc Kinh, con mới quyết định để anh ấy tham gia tiệc rượu."
Quý Thường Thịnh cười hiền, đưa tay xoa tóc cô, giọng nói khàn khàn: "Ba cho tới nay chưa từng vui vẻ như vậy, Tinh Dao của chúng ta trưởng thành rồi."
Trước đây ông lo lắng con gái ngại giao tiếp đến nỗi ông không nghĩ đến việc sau này con gái yêu đương sẽ như thế nào.
Hôm nay thấy được, lòng ông lại tràn ngập chua xót.
Cho dù không phải Mộ Cận Bùi thì một ngày nào đó cũng sẽ có người dắt tay con bé và bắt đầu một cuộc sống khác, với một thân phận khác, sống một cuộc đời khác lạ và tươi mới.
"Con và Cận Bùi đi nghỉ ngơi một lát đi, mẹ sẽ nhờ phòng bếp chuẩn bị cho các con ăn chút gì, không thể để bụng rỗng uống rượu được."
Doãn Hà nhấp nửa ly rượu mới kìm nén được những phấn khích trong lòng, con gái và Mộ Cận Bùi nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi.
Nhiều năm trôi qua bà chưa từng thấy đôi mắt con gái sáng như thế.
Long lanh sáng chói.
Quý Thường Thịnh muốn đi tiếp những vị khách khác, Mộ Cận Bùi cũng bận rộn tiếp chuyện với những người muốn xã giao thậm chí là nịnh nọt anh, hơn nửa giờ sau hai người mới lại gặp mặt.
Quý Thường Thịnh và Mộ Cận Bùi chạm ly: "Thay chú và dì Doãn gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến cô Bùi và Mộ đổng."
"Cám ơn chú Quý" Mộ Cận Bùi lắc ly rượu, mặt không biểu lộ cảm xúc, anh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu.
"Tinh Dao đâu?"
"Bị Đường Gia Lai gọi đi rồi ạ."
Quý Thường Thịnh gật đầu, "Đi thôi, giới thiệu một số người cho cháu làm quen, tập đoàn M.K nhà cháu cần mối quan hệ của những người này để tiến quân vào thị trường trong nước."
Mộ Cận Bùi: "Làm phiền chú Quý rồi."
"Không có gì." Quý Thường Thịnh như thể tùy ý trò chuyện, "Cháu và Tinh Dao quen biết nhau là do bàn chuyện hợp đồng đại diện sao?"
Mộ Cận Bùi: "Vâng ạ." Anh nói chi tiết: "Vẫn còn chưa thỏa thuận xong, vẫn không ai nhường ai, một tới hai đi cháu và cô ấy dần quen thuộc.
Tinh Dao và mẹ cháu tính cách giống nhau, sở thích và thói quen cũng không khác biệt mấy."
Quý Thường Thịnh trêu ghẹo: "Hiện tại cháu còn dám đưa ra điền kiện chia 5-5 không?"
Mộ Cận Bùi cười, "Phòng trưng bày M.K nếu cô ấy vừa ý, cháu đều sẽ cho cô ấy."
Hai người trò chuyện vui vẻ, cũng không biết kỹ năng diễn xuất của ai hơn ai, dù sao đều là bậc thầy lão luyện ngay cả mình cũng đều lừa qua.
Những người mà Quý Thường Thịnh đưa Mộ Cận Bùi đến làm quen không phải là người trong giới kinh doanh mà là họ hàng của nhà họ Quý, họ thuộc giới danh lưu, còn có một số người thân phận đặc thù không tiện lộ mặt nên không đến.
Mộ Cận Bùi đã hiểu ra, Quý Thường Thịnh cũng không phải muốn giới thiệu ai cho anh làm quen mà chỉ muốn mượn cớ này gây áp lực cho anh, cho anh biết sau lưng nhà họ Quý có bao nhiêu thế lực.
Quý Thường Thịnh chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác với anh.
Dù Quý Thường Thịnh giới thiệu ai cho anh, anh cũng đều rất từ tốn khiêm nhường.
Đêm nay, họ trông giống như đôi bên cùng có lợi.
Anh có được các mối quan hệ và tài nguyên của nhà họ Quý, Quý Thường Thịnh có thể mượn nhờ tập đoàn M.K phá vỡ cục diện bế tắc xuất hiện ở thị trường Âu Mỹ.
Mộ Cận Bùi trong lúc vô tình quay mặt lại thì thấy Hứa Duệ ở cách đó không xa, đêm nay cô ấy cũng tới đây, cô mặc một bộ váy dài màu xanh biển, tự tin tao nhã.
Cách đám người, họ chạm mặt nhau chưa đến hai giây, mỗi người đều thu hồi tầm mắt.
Sau khi uống cạn ly vang đỏ, Hứa Duệ lại đổi thêm một ly khác.
Cô ấy vừa đến đây không lâu, đã thấy một màn Mộ Cận Bùi nắm tay Quý Tinh Dao như thể cô đã tận mắt nhìn thấy, không ít người kể lại một cách sống động, có mấy cô nàng danh viện còn quay video gửi lại vào trong nhóm.
Hứa Duệ dùng ly rượu làm vật che, lại liếc mắt nhìn Mộ Cận Bùi và Quý Thường Thịnh.
Quý Thường Thịnh so với Mộ Cận Bùi thấp hơn một chút nhưng so với hầu hết đàn ông vẫn có lợi thế về chiều cao.
Dù đã gần 55 tuổi nhưng dáng người được chăm sóc rất tốt, đàn ông 30 tuổi chưa chắc có được khí chất như Quý Thường Thịnh.
Phong lưu phóng khoáng của thời trai trẻ vẫn còn lưu giữ trên người ông, có thể hiểu tại sao lúc còn trẻ ông có thể mê hoặc được mẹ ruột của Mộ Cận Bùi, làm cho bà ấy như thân lao đầu vào lửa.
Xét về khí chất, Mộ Cận Bùi và Quý Thường Thịnh thế lực ngang nhau nhưng Quý Thường Thịnh trải qua mấy chục năm lắng đọng và tôi luyện chốn thương trường, tự nhiên mà thành cường thế, có lẽ lại càng hơn một bậc.
Phong cách làm việc của Mộ Cận Bùi cũng giống với Quý Thường Thịnh thời trai trẻ, luôn kín kẽ, không lộ ra trước mắt người đời.
Mà giờ đây Quý Thường Thịnh đã là Mộ Cận Bùi của 30 năm sau, mọi tính toán đều dần dần cạn kiệt.
Mộ Cận Bùi thận trọng từng bước, Quý Thường Thịnh bày mưu nghĩ kế, giờ phút này bọn họ ngang nhau.
Hứa Duệ nhíu mày, nhấp một ngụm rượu đỏ, không nếm ra được hương vị nồng đậm nào, Quý Tinh Dao có một