Quý Thường Thịnh rời khỏi khách sạn sau đó lại đến công ty một chuyến, trời vừa rạng sáng, chỉ còn vài ô cửa sổ của tòa nhà tập đoàn Quý thị vẫn còn sáng đèn.
Phùng Lương đã phân tích việc Mộ Cận Bùi tham gia bữa tiệc đêm nay cho Quý Thường Thịnh nghe, "Nếu Mộ Cận Bùi là con trai của nhà họ Cố, với tính cách của Mộ Cận Bùi anh ta sẽ không tiếp cận Tinh Dao để ngài sinh lòng hoài nghi, làm như vậy sẽ chỉ hoàn toàn ngược lại."
"Hơn nữa, nếu Mộ Cận Bùi muốn trả thù, anh ta cũng sẽ âm thầm tiến hành thần không biết quỷ không hay.
Cái giá để anh ta tự mình hành động là quá cao, rủi rỏ cao mà phần thành công lại thấp, nói không chừng anh ta sẽ mất đi tất cả.
Điều này không phù hợp với bản tính thương nhân của anh ta."
"Còn có một khả năng là Mộ Cận Bùi có lẽ thật sự là con trai của nhà họ Cố nhưng anh ta không biết thân thế thật sự của mình, gia đình họ Mộ cũng che giấu điều đó với bên ngoài.
Nếu đúng như vậy thì Mộ Cận Bùi theo đuổi Tinh Dao cũng không có gì là không hợp lý cả."
"À, Quý đổng, theo thông tin chính xác, Tết Nguyên Đán năm nay Tạ Quân Nghị sẽ trở về Bắc Kinh, ngài có muốn đi qua chúc tết hay không?"
Trong lúc Phùng Lương nói chuyện, Quý Thường Thịnh không nói một lời, xoay đi xoay lại chiếc cốc trong tay, buổi tối uống nhiều rượu nên cổ họng phát khô.
Nước lạnh, ông không uống một ngụm.
Ông đặt cốc xuống rồi xem lại những tư liệu liên quan đến Tạ Quân Nghị, đây là những thông tin mà gần đây Phùng Lương đã điều tra được.
"Hẹn một bữa ăn tối với Tạ Quân Nghị trong dịp tết.
Phùng Lương: "Vâng, tôi sẽ sắp xếp."
Quý Thường Thịnh phất tay, "Cậu về đi."
Phùng Lương không làm phiền Quý Thường Thịnh nữa, kéo cửa lên rời đi.
Mỗi ngày ở bên cạnh Quý Thường đều giống như đi trên băng mỏng, cũng may dựa vào tư liệu về quá khứ của Tạ Quân Nghị hắn mới có thêm được sự tin tưởng của Quý Thường Thịnh.
Quý Thường Thịnh uống hết cốc nước lạnh, nhập một dãy số rồi gọi đi.
"Tìm người để ý đến lão Đường gần đây, có việc gì bất thường lập tức báo lại tôi."
Ông tín nhiệm Phùng Lương nhưng cũng không để Phùng Lương sắp xếp đi làm mọi việc.
Giống như ông xưa nay sẽ không đặt trứng gà vào cùng một giỏ xách.
Đêm đã khuya.
Người không ngủ còn có Hứa Duệ, cô nằm trên giường lăn qua lăn lại trằn trọc.
"Bà cô của tôi ơi, cô đang chiên mực sao?" Tề Sâm buồn ngủ vô cùng, hắn duỗi tay ôm Từ Duệ vào lòng, dùng chăn che kín đầu cô ấy, "Ngoan, ngủ đi."
Hứa Duệ khó chịu, liên tục đá tới đá lui.
Tề Sâm: "..."
Mẹ nó, đau đến tỉnh ngủ.
Làm bạn với cọp cái như làm bạn với vua.
Thật ra hắn rất hiếm khi ôm cô, hơn nữa đêm nay hắn cũng không muốn so đo với cô, dù sao vừa nãy hắn cũng đã ăn no thỏa mãn, quay lưng vừa phía cô ngủ.
"Này!" Hứa Duệ đá hắn một cước, "Tôi có chuyện muốn nói với anh."
Tề Sâm không kiên nhẫn: "Cứ nói đi."
Hứa Duệ cân nhắc liên tục, "Ngày mai tôi đến M.K tìm Mộ Cận Bùi.
Căn phòng yên tĩnh mấy giây.
Tề Sâm khẽ giật mình, xác định mình không nghe lầm, hắn lăn một phát đứng dậy bật đèn "Cô thật sự muốn đi tìm anh ta? Cô không lừa tôi đó chứ?"
Hứa Duệ híp mắt xem hắn kích động cỡ nào.
Vẻ mặt Tề Sâm nghiêm túc: "Đến khi cô theo đuổi được Mộ Cận Bùi, tôi sẽ tặng cho hai người một phần quà cưới thật lớn, tiền mừng tuổi cho đứa nhỏ cũng không thiếu."
Một giây sau, hắn bị đập vào đầu giường, "Fu**!" Hắn đau đớn nhe răng trợn mắt.
Chân Hứa Duệ suýt chút nữa đá chết hắn, thật sự là đạp hắn vào chỗ chết.
Hắn chống tay vào đầu giường ngồi dậy, xoa đầu, lòng đầy căm phẫn: "Hứa Duệ, cô đừng ở trong phúc mà không biết phúc, tìm đâu ra một người đàn ông tốt như tôi?"
Hứa Duệ: "Tôi tìm anh ấy nói chuyện chính sự không phải như anh nghĩ xấu xa như vậy, tôi nói với anh một tiếng là vì xem anh là công cụ có trình độ, đừng dát vàng lên mặt mình!"
Tề Sâm hừ lạnh, "Cô và anh ta thì có thể nói chuyện gì! Còn không phải đêm nay thấy Mộ Cận Bùi nắm tay ngôi sao nhỏ, dấm chua trong lòng đều chảy vào mắt cô sao? Cô thừa nhận cũng không có gì xấu hổ cả, dù sao tôi cũng sẽ không chế giễu cô, nhiều lắm là cười trên nỗi đau của người khác mấy ngày."
Hứa Duệ lười giải thích, dù sao cô cũng đã nói với hắn, cô quay người đi ngủ.
Tề Sâm một chút cũng khi buồn ngủ nữa, hắn ngủ không được cũng không cho Hứa Duệ được ngủ ngon vì vậy hắn vén chăn cô lên, "Cô với anh ta có chuyện gì nghiêm túc mà nói! Chẳng lẽ lại nói chuyện làm ăn?"
Hứa Duệ gối lên cánh tay hắn, cũng không đánh hắn nữa nếu không hắn lại làm tới "Ngủ đi, tôi buồn ngủ rồi."
"Không được, ngày mai sẽ gặp người trong lòng, cô còn ngủ được sao?"
"Cút!"
"Chậc chậc chậc, vừa rồi mới nói thế nào? Nói cái gì mà chuyện đứng đắn, xem ra cô đã chặn ngang không muốn tôi xen vào, tôi nói trúng tim đen của cô nên cô bắt đầu mất bình tĩnh chứ gì."
Hắn gãi cằm của cô rồi nói, "Tôi nói em nghe nè Duệ Duệ, chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, trong lòng em nghĩ gì tôi không biết sao?"
Dừng một lát, "Nếu em thật sự muốn theo đuổi Mộ Cận Bùi tôi sẽ ủng hộ em, sau này tôi sẽ nói với bố tôi lừa dối em bị em bị được."
Hứa Duệ híp mắt, gằn từng chữ: "Anh câm miệng lại, đi ngủ!"
Tề Sâm sao có thể nghe, hắn cù lét, trêu chọc cô, thỉnh thoảng còn hôn cô.
"Nếu em thật sự muốn đi tìm Mộ Cận Bùi thì cứ việc đi thẳng tới đó, đừng giấu giếm."
"Nói cho anh, anh cũng không hiểu." Hiếm khi cô giải thích: "Tôi muốn giúp Quý Tinh Dao."
Lời vừa nói ra Tề Sâm đã cười điên cuồng ba cái.
Hứa Duệ nhéo cánh tay để hắn bớt cười lại, có thể Tề Sâm cố ý đối nghịch với cô.
Hứa Duệ bị tiếng cười làm ồn ào đến nhức óc, cô nàng nghiến răng nghiến lợi: "Ba, hai..." Lời tiếp theo còn chưa kịp nói Tề Sâm đã vội vàng tắt đèn ở đầu giường, "Em thật sự không muốn theo đuổi anh ta sao?"
Hứa Duệ không thể nhịn được nữa: "...!Còn muốn tôi nói bao nhiêu lần!"
"Vậy thì tôi sẽ cố gắng không chê em, cho em mượn bả vai khóc hai lần." Hắn ôm Từ Duệ vào lòng, những nụ hôn dịu dàng dày đặc rơi xuống.
Hứa Duệ lại bị giày vò một phen, lúc ngủ đã là ba giờ sáng.
Sáng sớm hôm sau.
Chưa đến tám giờ Mộ Cận Bùi đã đến cổng tiểu khu của Quý Tinh Dao.
Trữ Chinh cũng ở trong xe, hắn đến báo cáo về tình hình của Quý Thường Thịnh.
Ngày mồng ba tết, Quý Thường Thịnh hẹn Tạ Quân Nghị ăn cơm, bữa cơm lần này có không ít người trong giới kinh doanh tham gia.
Mộ Cận Bùi đang giữ chặt khuy áo sơ mi, mỗi lần phân tích hành động của Quý Thường Thịnh đều tổn hao sức lực, nếu không cẩn thận lại sẽ rút dây động rừng.
Quý Thường Thịnh hẹn Tạ Quân Nghị hẳn là do Phùng Lương đề nghị, nhưng sự tin tưởng này có bao nhiêu thì không chắc chắn được.
Cũng có khả năng Quý Thường Thịnh mượn danh nghĩa xã giao với Tạ Quân Nghị không phải muốn lấy tin tức gì đó từ Tạ Quân Nghị mà ông ta muốn tiếp cận những người bên cạnh Tạ Quân Nghị.
Mà người thân cận nhất với Tạ Quân Nghị ngoài Mộ Ôn Nhã còn có Tạ Quân Trình.
Dù là Mộ Ôn Nhã hay Tạ Quân Trình, đây đều là những nhân tố không thể kiểm soát với anh.
Mộ Cận Bùi thôi suy nghĩ, quyết định: "Sau Tết Nguyên Đán tôi trở lại New York một thời gian."
Trữ Chinh: "Chuyện ở Bắc Kinh bên này tôi sẽ xử lý tốt."
Ở cửa bên kia, Quý Tinh Dao đi tới.
Mộ Cận Bùi đẩy cửa xuống xe, khuy tay áo sau khi cởi ra vẫn chưa cài lại, trực tiếp cầm ở trong tay.
Hôm nay Quý Tinh Dao buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo khoác màu xám khói, da trắng nõn nà.
Nhẹ nhàng khoan khoái lại trông rất chín chắn trưởng thành.
Mộ Cận Bùi cho cô một cái ôm, ôm cô lên cách mặt đất rồi mới buông xuống.
"Ngủ ngon không?"
"Cũng được." Quý Tinh Dao chỉ về cổ tay anh.
"Sau này đồng hồ của anh buổi tối để ở chỗ em."
Hơn một tháng trước, cô đặt đồng hồ ở tủ đầu giường thì ngủ rất say, tối hôm qua trả lại đồng hồ cho anh vậy mà lại mơ thấy ác mộng, cảnh tượng trong mơ hỗn loạn vô cùng.
Trữ Chinh ngồi ở xe sau để cho họ có không gian riêng tư yên tĩnh.
Ngồi lên xe Quý Tinh Dao nhìn thấy cổ tay áo mở ra, "Khuy măng sét của anh rơi mất rồi à?"
"Không có." Mộ Cận Bùi đưa khuy áo trong tay cho cô.
"Giúp anh một chút, nói không chừng còn có thể cho em