Mộ Cận Bùi cũng không làm khó Quý Tinh Dao, thôi không nhìn chằm chằm cô nữa, thu lại tầm mắt bắt đầu nhìn bức thứ hai, "Em vẽ tranh tĩnh vật không kém so với tranh chân dung."
Quý Tinh Dao: "Cám ơn, quá khen rồi."
Mộ Cận Bùi làm sao không biết cô cho anh xem những bức họa này đến cùng là có ý đồ gì, anh nói thẳng: "Tôi hôm nay đến đây không phải cùng em bàn bạc chuyện công việc."
"Hả?" Quý Tinh Dao hơi kinh ngạc, nhìn về phía anh.
Mộ Cận Bùi: "Đến lúc đó Đường Gia Lai sẽ bàn cụ thể với em, tôi tìm em để đi ăn cơm."
Lặng im một lát: "Chia lợi nhuận vẫn là năm – năm, công ty sẽ nổ lực tăng cường việc thăng tiến cho em."
Quý Tinh Dao không hề nhượng bộ: "Chờ anh xem hết các tác phẩm của tôi rồi hãy bàn lại."
Đây là mục đích cuối cùng cô cho anh xem những bức họa này.
Có ít nhất hai mươi bức, Mộ Cận Bùi tạm thời không thể chiêm ngưỡng hết, anh đưa ra ý kiến: "Hay là em chọn ra rồi tôi mang về xem?"
"Có thể ạ." Quý Tinh Diêu nói một nửa.
Mộ Cận Bùi nhìn vào mắt cô, ra hiệu cho cô nói tiếp.
Anh có linh cảm cô đang đào một cái hố chờ anh nhảy vào.
Quý Tinh Dao: "Cho anh mượn xem một tháng, anh làm người mẫu cho tôi vẽ."
Mộ Cận Bùi đặt bức tranh xuống, một mực nhìn cô.
Quý Tinh Dao không thể chịu được ánh mắt của anh, từ lần đầu tiên gặp mặt đã như thế.
Cô giả vờ nhìn bức tranh trên bàn như thể không có việc gì xảy ra, nhưng bức tranh cô nhìn thấy ở hướng này chỉ là mặt ngược lại.
Mộ Cận Bùi: "Tôi vẫn nên đến phòng tranh xem thì hơn."
Quý Tinh Dao: "..."
Tính toán nhỏ bị thất bại.
Nhưng anh đến đây cô cũng coi như còn cơ hội, có được có mất.
Quý Tinh Dao nhân cơ hội đề xuất: "Vậy lúc anh thưởng thức tranh thì tiện thể làm mẫu, anh mặc âu phục như thế này đứng trước cửa sổ, tôi họa bóng lưng anh, đến tên tranh tôi cũng nghĩ ra rồi."
"Dù tiện thể làm mẫu như vậy cũng không được, chuyện đó không có khả năng."
Nhưng Mộ Cận Bùi đối với cái tên cảm thấy hứng thú, hỏi: "Nó tên gì?"
"Một cái tên tình cờ nghĩ ra."
Quý Tinh Dao mỉm cười, bắt chước giọng điệu vừa rồi của anh: "Dù là cái tên tầm thường anh cũng không được biết, chuyện đó không có khả năng."
Mộ Cận Bùi: "..."
Thật là một chút cũng không chịu thua.
Miệng lưỡi lanh lẹ nhưng không thể để quan hệ trở nên gay gắt, còn phải hợp tác lâu dài.
Cô trịnh trọng trả lời anh: "Tên là « Cô độc »."
Vừa rồi anh đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài trông bóng lưng anh thật cô độc và còn nội tâm thì như đang cất giấu những tâm sự không muốn giải bày cùng ai.
Những người đứng trên đỉnh kim tử tháp có lẽ đều như thế.
Ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh.
Cà phê đã pha xong.
Mùi thơm nồng đậm tỏa ra.
Mộ Cận Bùi đổi chủ đề: "Cho tôi một tách cà phê, cám ơn."
Quý Tinh Dao không vội đi rót cà phê, lần nữa tranh thủ: "Mộ tổng, việc kiêm chức làm mẫu không thể thương lượng sao? Chỉ là vẽ ngài một bóng lưng thôi."
Mộ Cận Bùi hỏi lại: "Nếu tôi đồng ý chuyện này với em, em sẽ ký hợp đồng đại diện chia đôi năm – năm phải không?"
Quý Tinh Dao không hề nghĩ ngợi, "Chia lợi nhuận vẫn quan trọng hơn." Cô bước đến tủ rượu.
Trong cuộc đàm phán này ai cũng không nhượng bộ, ai cũng không thắng.
Quý Tinh Dao lấy cốc rót ra hai cốc cà phê, mùi rất thơm, không biết mùi vị thế nào.
Cô không biết pha cà phê, không điều chỉnh tốt nhiệt độ.
Mộ Cận Bùi dạo bước tới, tựa ở một bên nhìn vào tủ rượu vang, vài ngăn đã trống không, trên quầy vẫn còn nửa chai chưa uống hết.
Có vẻ cô cùng Bùi Ngọc không chỉ giống nhau về gu thẩm mỹ mà còn ở nhiều thói quen khác nữa, đều thích uống rượu vang đỏ một mình.
Quý Tinh Dao đem cà phê đặt ở trước mặt anh, "Ở chỗ tôi không có sữa bò và đường, ngài tạm uống thử."
Mộ Cận Bùi bình thường uống cà phê cũng không thêm đường, anh hỏi: "Sao chỉ vẽ chính mình trong tranh vậy?"
Quý Tinh Dao khuấy cà phê cho nguội, "Vì vẽ những người khác không có linh cảm."
Cô suy nghĩ, sắp xếp từ ngữ rồi nói tiếp: "Đối với hầu hết mọi người, một bức họa chỉ là một bức họa, trong tranh vẽ gì thì nó sẽ là cái đó, nhưng đối với một số người nó là một câu chuyện, một câu chuyện có linh hồn."
Mộ Cận Bùi nhìn cô: "Tôi cho em linh cảm gì để sáng tác?"
Quý Tinh Dao: "Tên của bức tranh."
Cô độc.
Mộ Cận Bùi thể hiện ra cô độc là gì.
Nỗi cô độc xa xôi không thể chạm tới.
Mộ Cận Bùi không trả lời nữa, anh bưng tách cà phê, khẽ nhấp một ngụm.
Cà phê này không nên từ đôi bàn tay xinh đẹp này làm ra.
Khó uống.
Quý Tinh Dao xoay mặt lại, "Hương vị thế nào?"
Mộ Cận Bùi: "Không được như tranh em vẽ."
Quý Tinh Dao bỗng nhiên cười.
Một nụ cười dịu dàng.
Trời chiều rơi xuống, ánh nắng còn sót lại cũng lặng lẽ biến mất.
Phòng tranh lập tức tối đi không ít, hơi ấm dần dần tiêu tan.
Mộ Cận Bùi nhìn đồng hồ trên tay, "Em chọn nhà hàng, tôi mời khách."
Quý Tinh Dao biết anh tại sao lại khăng khăng muốn mời bữa cơm này, anh giống với ba cô, không muốn mắc nợ bất kì ai, chỉ có thể là người khác mắc nợ họ.
Mộ Cận Bùi cầm tách cà phê trở lại ghế sô pha ngồi xuống, những bức tranh kia vẫn yên lặng nằm trên bàn trà, "Tôi không có nhiều thời gian đến phòng tranh, vẫn nên đem những bức tranh này về, xem hết tôi bảo Đường Gia Lai cùng em bàn hợp đồng cụ thể."
Quý Tinh Dao không đưa ra bất kỳ điều kiện bổ sung nào, vừa rồi anh đã từ chối yêu cầu làm mẫu cho cô, một người có thân phận như anh không phải ai cũng có thể mời đến được.
Cô lại kiên trì nài nỉ cũng không có ý nghĩa gì.
"Được, tôi đi tìm thùng tranh rồi đóng gói lại."
Quý Tinh Dao đi đến bàn làm việc, không chỉ lấy thùng tranh mà còn mang giấy bút và mực đóng dấu.
Cô chụp lại tất cả các bức tranh và ghi lại tên tranh lên giấy dựa theo thứ ngày vẽ.
Mộ Cận Bùi thỉnh thoảng nhấp một ngụm cà phê, im lặng nhìn cô chằm chằm.
Tổng cộng có hai mươi mốt bức, Quý Tinh Dao đem tên của toàn bộ tranh viết xong, đưa giấy bút cho anh, "Mộ tổng, phiền ngài viết cho tôi giấy vay nợ tranh."
Mộ Cận Bùi để ý cô hiện tại xưng với anh là ngài, giọng điệu hoàn toàn giống như đang giải quyết công việc.
Anh lại nhấp một ngụm cà phê.
Quý Tinh Dao: "Còn phải cho tôi một bản sao hộ chiếu của ngài nữa."
Đây là lần đầu tiên Mộ Cận Bùi bị yêu cầu phải viết giấy nợ, còn phải đem bản sao hộ chiếu cho đối phương.
Nhưng bức tranh này của cô cộng lại có được 10 triệu không? Nhiều hơn chắc cũng là 20 triệu? Số tiền này với anh chỉ là một con số nhỏ nhưng có khi nửa bộ sưu tập anh cũng không mua được.
Mộ Cận Bùi để cà phê xuống, gọi điện cho Trữ Chinh, "Đem hộ chiếu của tôi lên đây, phòng 5202."
Trữ Chinh còn chưa kịp trả lời, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Hắn cầm hộ chiếu của Mộ Cận Bùi lên, vội vàng lên lầu.
Trữ Chinh trăm mối vẫn không có cách giải, chỉ ăn một bữa cơm làm sao còn phải mang lên hộ chiếu?
Sếp rõ ràng rất bận, lại còn có thời gian nhàn hạ thoải mái tìm Quý Tinh Dao ăn cơm, với sự hiểu biết của hắn đối với sếp nhà mình sếp sẽ không lợi dụng một cô gái để đối phó với Quý Thường Thịnh.
Trong thang máy, Trữ Chinh một mực nhìn chính mình trong gương.
Phím số nhảy đến số 19.
Sau đó, hắn chú ý thấy phím số trước số 19 là số 4.
Trữ Chinh nghĩ đến 409 (For one night).
Đến khách sạn thuê phòng cần hộ chiếu.
Hai ngón tay Trữ Chinh bóp lấy trán, dùng sức vò.
Sếp đến Bắc Kinh là muốn tìm Quý Thường Thịnh báo thù, giải quyết ân oán đời trước, làm sao sếp lại tự hi sinh bản thân mình như vậy.
Trong lúc thất thần, thang máy lên đến tầng 52.
Chuông cửa vang lên.
Mộ Cận Bùi đứng dậy mở cửa, Trữ Chinh nhìn ông chủ, muốn nói lại thôi.
"Hộ chiếu mất rồi à?" Mộ Cận Bùi nhìn khuôn mặt lo lắng của hắn, hỏi.
Trữ Chinh: "Không có ạ." Hộ chiếu làm sao dám làm mất.
Hắn lấy ra đưa cho Mộ Cận Bùi.
Mộ Cận Bùi ra hiệu hắn đi vào.
Trữ Chinh thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi trong thang máy hắn quá lo lắng.
Người máu lạnh như sếp sao lại có dính líu tình cảm gì với Quý Tinh Dao được.
Bây giờ sếp chủ động liên lạc với Quý Tinh Dao, chắc tự có tính toán của mình.
Quý Tinh Dao