Hôm sau, chạng vạng tối.
Mộ Cận Bùi vừa kết thúc công việc, khép lại tập tài liệu, anh nhờ Trữ Chinh lấy ra những bức tranh mà anh đã mượn của Quý Tinh Dao.
Trữ Chinh mở giá sách và hỏi ý kiến ông chủ: "Những tranh này nên đưa cô Bùi ước định giá hay là tìm một chuyên gia đánh giá ạ?"
Mộ Cận Bùi vốn muốn rút điếu thuốc, thấy Trữ Chinh đã đem thùng tranh lấy ra, anh lại đem điếu thuốc nhét vào hộp, nói ra: "Không cần định giá."
Trữ Chinh không tiếp tục nhiều chuyện, hắn vốn hiểu ý sai.
Mộ Cận Bùi đem những bức tranh này về không phải để ước định giá và lấy cái này để đàm phán với Quý Tinh Dao mà để cho chính mình thưởng thức.
Trữ Chinh thu dọn bàn, trước tiên cẩn thận từng li từng tí trải rộng ba bức tranh ra mặt bàn.
Bận bịu cả ngày, Mộ Cận Bùi lúc này mới rảnh hỏi Trữ Chinh về buổi đấu giá từ thiện tối qua: "Mua được cái gì?"
Trữ Chinh: "Một bộ trang sức, hai chiếc bình hoa, tất cả đều đưa cho cô Bùi"
Mộ Cận Bùi gật đầu.
Trữ Chinh nhìn Mộ Cận Bùi, lời nói đến bên miệng lại ngập ngừng, không biết phải diễn đạt như thế nào cho phù hợp.
Tại buổi đấu giá hôm qua, hắn gặp Hứa Duệ, cô ấy từng là thư kí tổng giám đốc của văn phòng M.K, cũng là người phụ nữ duy nhất trong nhóm làm việc của họ, cô ấy có nhiều năng lực, gia thế lại còn hiển hách.
Những năm qua cô gái có thể để cho sếp bỏ qua lạnh lùng mà chân thành đối đãi cũng chỉ có mỗi Hứa Duệ.
Không chỉ là hắn, trong đoàn đội tất cả mọi người đều cảm thấy sếp đối với Hứa Duệ rất khác, đương nhiên Hứa Duệ cũng có tình cảm với sếp.
Nhưng sếp không có ý định nói chuyện yêu đương, tình cảm của Hứa Duệ không được đáp lại, sếp cũng không hứa hẹn, cô ấy không nhìn thấy hi vọng cuối cùng rời khỏi M.K, không liên lạc với sếp nữa.
Sau đó cô ấy về nước, nhanh chóng đính hôn.
Không ngờ rằng vị hôn phu của Hứa Duệ lại là con trai của chủ tịch Tề, Tề Sâm.
"Mộ tổng."
Trữ Chinh có chút do dự: "Có một chuyện không biết tôi nên nói hay không?"
Mộ Cận Bùi đang nhìn bức tranh, sau một lúc lâu ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trữ Chinh: "Cậu bao giờ trở nên phun ra rồi nuốt vào như vậy?"
Giọng nói của Trữ Chinh trở nên trầm hơn: "Hôm qua tại tiệc rượu tôi gặp phải Hứa Duệ."
Mộ Cận Bùi nói một tiếng, "Ừm." Sau đó nhìn vào bức tranh.
Trữ Chinh đã đi theo ông chủ gần mười năm, lúc này hắn cũng không thể hiểu được cảm xúc ẩn chứa trong tiếng "Ừm" này.
Hắn không dám nói những lời tiếp theo.
Trữ Chinh là người ngoài nghề, xem không hiểu tranh cũng không cách nào phân tích, một bức họa mà thôi, Mộ Cận Bùi bỏ ra một tiếng rưỡi cũng chưa thưởng thức xong.
Mộ Cận Bùi dành hết tâm trí để ngắm bức tranh, Trữ Chinh đứng ở bên cạnh chờ đợi.
Sắc trời đã tối.
Trữ Chinh cất hai bức tranh còn lại đi, buổi tối ông chủ đồng ý với cô Bùi sẽ về nhà ăn cơm, hiện tại thời gian đã không còn sớm, không có thời gian thưởng thức hai bức tranh này.
Đoán chừng ý nghĩa bên trong bức tranh kia ông chủ cũng thưởng thức không hết.
Mộ Cận Bùi ngẩng đầu, "Mấy giờ rồi?"
Trữ Chinh: "Bảy giờ rưỡi ạ."
Mộ Cận Bùi bảo Trữ Chinh thu lại bức tranh cuối cùng này, "Đặt nó bên ngoài, cuối tuần tôi ngắm tiếp."
Lại căn dặn lát nữa đến trước phòng trưng bày đón mẹ Bùi Ngọc cùng nhau về nhà.
Giao thông ở Bắc Kinh dường như chưa bao giờ hết tắc nghẽn.
Mộ Cận Bùi nhìn ra bên ngoài một lúc, xe nối tiếp xe, không có gì đẹp mắt, anh dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Về nước đã một tuần, mỗi đêm đều mất ngủ, phải thức đến hừng đông mới có thể chợp mắt được vài tiếng, cơn đau đầu lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Giăng bẫy với Quý Thường Thịnh, ít nhất phải mất hai năm mới có thể thu lưới.
Đừng đến lúc đó thế cục còn chưa thu lưới, lại làm cho chính mình gục ngã.
Mộ Cận Bùi từ đầu đến cuối không nghĩ thông suốt một việc, anh cùng Quý Tinh Dao ở một chỗ đầu lại không đau.
Bữa cơm tối hôm qua đáng lẽ đã sớm kết thúc, kết quả ăn hơn hai giờ.
Sau đó, anh bảo tài xế dạo một vòng thành phố Bắc Kinh, rạng sáng mới đưa cô trở về.
Cũng có thể là trùng hợp, chỉ là lúc ấy trùng hợp đầu không đau, lại vừa lúc ở cùng với cô nên anh mới nghĩ rằng ở bên cô sẽ không đau đầu.
Chỉ có giải thích như vậy mới hợp lý.
Trước cửa chính của Phòng trưng bày nghệ thuật M.K đậu một chiếc xe thương vụ, tài xế phải tấp vào lề, Mộ Cận Bùi và Trữ Chinh cùng nhau đi xuống, sau đó liền thấy Hứa Duệ từ đại sảnh của phòng trưng bày đi ra.
Hứa Duệ và Trữ Chinh đều khẽ giật mình, cũng chỉ có vẻ Mộ Cận Bùi là trước sau như một.
Hứa Duệ không khỏi dừng lại bước, khoảng cách vài mét, ánh sáng ở cửa đủ để nhìn rõ vẻ mặt của người đối diện, người đàn ông Mộ Cận Bùi này vẫn bình tĩnh như không có chút rung động nào.
Quá khó để nắm bắt cảm xúc từ khuôn mặt anh.
Cô nghĩ, đã hai năm ba tháng cô không gặp anh rồi.
Mộ Cận Bùi đi tới.
"Sao cô lại ở đây?"
"Đã lâu không gặp."
Hai người gần như đồng thời nói ra.
Hứa Duệ trở lời anh: "Đến đưa vật đấu giá cho cô Bùi, vật đấu giá của buổi đấu giá tối qua."
Sau đó cô nhìn Trữ Chinh khẽ gật đầu, "Đã lâu không gặp."
Tối hôm qua cô cũng nhìn thấy Trữ Chinh nhưng không đi chào hỏi.
Không cần thiết.
Mộ Cận Bùi: "Tại sao là cô đưa vật đấu giá?" Anh không biết cô hiện đang làm công việc gì.
Không đợi Hứa Duệ trả lời, anh lại nói: "Đi vào uống chén trà đi."
Hai người đi tới phòng khách, Trữ Chinh sai người pha trà, hắn đóng cửa lại rời đi.
Hứa Duệ vẫn không quên trả lời câu hỏi trước đó của Mộ Cận Bùi, "Cô Bùi là khách quý của bố chồng tôi, bố chồng tôi nhờ tôi đích thân giao vật đất giá cho cô Bùi."
Cô lại giải thích: "Bố chồng tôi là chủ tịch tập đoàn Thụy Sâm."
Năm trước cô đã đính hôn, Mộ Cận Bùi có nghe nói qua.
"Thế nào?" Anh quan tâm hỏi một câu.
Hứa Duệ dừng một chút mới nói: "Không tốt không xấu."
Vị hôn phu của cô, Tề Sâm, là một tên cặn bã, nhưng nhà chồng rất tốt với cô, người lớn hai bên chung đụng cũng rất hòa thuận.
Cô cùng Tề Sâm là bạn thanh mai trúc mã, cho dù Tề Sâm có phá phách tới đâu cũng không thoát khỏi bàn tay cô.
Tề Sâm suốt ngày chỉ nghĩ đến đua xe, hắn cũng không hỏi tập đoàn bất cứ chuyện gì, đối với kinh doanh cũng không nửa điểm hứng thú.
Chủ tịch Tề đã sớm từ bỏ việc dạy dỗ Tề Sâm, tập trung tinh thần bồi dưỡng cô.
Hôm nay chủ tịch Tề nhờ cô đem vật đấu giá cho cô Bùi thực tế là để cô liên lạc với các tiền bối trong giới kinh doanh và rèn luyện bản thân, cô không ngờ lại gặp phải Mộ Cận Bùi.
Hứa Duệ không muốn nói chuyện về mình, cũng không có gì để nói.
Cô nhìn về phía Mộ Cận Bùi, "Nghe nói anh cùng với Quý Tinh Dao ở bên nhau, có đúng không?"
Mộ Cận Bùi cũng không ngạc nhiên khi cô ấy biết rõ như vậy, ngày đó anh mượn Quý Tinh Dao từ chối cô gái kia, cô ta cùng Hứa Duệ có cùng một vòng bạn bè.
Tiếng gõ cửa vang lên, nhân viên đưa hai tách trà tới.
Cuộc trò chuyện tạm thời gián đoạn.
Cửa lần nữa khép lại.
Hứa Duệ không có tâm tư uống trà, nhìn chằm chằm Mộ Cận Bùi, dĩ nhiên Mộ Cận Bùi cũng không tính trả lời câu hỏi kia của cô.
Làm việc dưới trướng của anh năm năm, cô hiểu tính anh hơn ai hết, anh không muốn trả lời không ai có thể ép anh, giống như bây giờ vậy.
Không khí xung quanh dần dần đông cứng lại.
Mộ Cận Bùi lúc này mới lên tiếng, thanh âm nhạt nhẽo: "Tôi không ở bên cô ấy."
Rất hiếm khi thấy anh giải thích, điều này nằm ngoài dự kiến của Hứa Duệ.
Nhưng bây giờ không ở bên nhau không có nghĩa là sau này không ở bên nhau, điều cô quan tâm là: "Anh không phải muốn trả thù Quý Thường Thịnh và tập đoàn Quý thị sao? Tại sao lại đem Quý Tinh Dao cũng cho liên lụy vào rồi?"
Mộ Cận Bùi cầm tách trà, dùng sức vuốt ve mép tách trà.
Mấy năm trước, vào ngày giỗ của mẹ ruột, anh uống thêm vài ly rượu sau đó kể cho Hứa Duệ nghe một chút về thân thế của mình, bao gồm cả như ân oán với Quý gia.
Hứa Duệ là một trong số ít người biết kế hoạch của anh dành cho Quý Thường Thịnh.
Hứa Duệ truy vấn: "Anh thật sự muốn đem Quý Tinh Dao dính dáng vào?"
Mộ Cận Bùi vẫn không đáp lại, ngước mắt cùng với cô đối mặt, ánh mắt của anh không có độ ấm.
Ánh đèn phòng khách chiếu vào khuôn mặt nghiêng của anh, ngũ quan sắc bén một nửa ở ngoài sáng một nửa ở trong tối, bóng mũi giống vực thẳm sâu vạn trượng, không lối thoát.
Hứa Duệ nhìn thôi cũng thấy sợ hãi, cô thận trọng nói: "Quý Tinh Dao là một cô gái có linh tính lại tài năng, độ tuổi đôi mươi đẹp đẽ vừa mới bắt đầu, anh thật tàn nhẫn..."
Cô không biết phải diễn đạt làm sao.
Anh và mẹ đã xảy ra chuyện gì cô cũng đau lòng như anh, hiểu rõ những năm qua anh đã gánh vác quá nhiều, nhưng...
Trong lòng cô hít thật sâu một hơi..
Mộ Cận Bùi rốt cục mở miệng: "Cô biết Quý Tinh Dao?"
Hứa Duệ thành thật trả lời: "Tôi cũng tham gia buổi đấu giá mùa thu, ngồi ở hàng ghế sau Quý Tinh Dao."
Tiệc tối cô không đi, nghe nói Mộ Cận Bùi là khách quý đến muộn, cô liền né tránh.
Cô nhìn vào đôi mắt sâu không đáy của anh: "Anh...!thực sự định lợi dụng Quý Tinh Dao để đả kích tập đoàn Quý thị?"
Mộ Cận Bùi trầm giọng nói: "Tôi đối phó với tập đoàn Quý thị còn cần lợi dụng một người phụ nữ sao?"
Hứa Duệ biết mình lỡ lời: "Xin lỗi, tôi dùng sai từ."
Cô tin lời anh, khinh thường việc lợi dụng một người phụ nữ để đạt được mục đích thương nghiệp.
Anh tiếp cận Quý Tinh Dao không phải lợi dụng, anh chỉ đơn thuần trả thù Quý Thường Thịnh, đem những nỗi đau tinh thần mà mẹ ruột anh đã trải qua trả lại hết cho Quý Thường Thịnh.
Cô không hi vọng Mộ Cận Bùi nhất thời xúc động, khuyên anh: "Quý Thường Thịnh là tên đàn ông cặn bã, có chết vạn lần đều không đủ tiếc, tập đoàn Quý thị phá sản cũng là ông ta đáng đời.
Nhưng đó không phải lỗi của Quý Tinh Dao, khi đó Quý Thường Thịnh còn không biết mẹ của Quý Tinh Dao, cô ấy còn chưa ra đời.
Chờ ngày anh báo thù, Quý Tinh Dao sau khi biết được sự thật sẽ sống không bằng chết, anh sẽ hoàn toàn hủy đi một họa sĩ."
Mộ Cận Bùi lần nữa trầm mặc, Hứa Duệ cũng không biết Quý Thường Thịnh cùng cha ruột của anh có ân oán gì, anh chỉ nói với Hứa Duệ về thân thế của anh và những gì xảy ra với mẹ ruột của anh.
Ân oán với nhà họ Quý là miệng vết thương của anh, vết thương quá sâu, chứa đựng nỗi đau của mẹ ruột và một nhà mấy mạng người.
Từ khi biết sự thật, 20 năm qua vết thương này đã rỉ máu và chưa từng kết vảy.
Nỗi đau này trong mơ không thể quên được, đời này cũng sẽ không tốt hơn.
Anh nhìn tách trà trước mặt.
Trên miệng cốc có một lớp sương mỏng.
Hứa Duệ nói ra lời từ đáy lòng: "Sau này chắc chắn anh sẽ hối hận vì đã làm tổn thương cô ấy, vì cô ấy đã từng là anh, đều là đứa trẻ vô tội.
Tôi không hi vọng anh báo thù rồi nửa đời sau lại trôi qua trong hối hận, ban đầu là Quý Thường Thịnh..."
Mộ Cận Bùi ngắt lời cô: "Cô vừa nói cuộc sống của cô không tốt không xấu, có nghĩa là