Mẹ nó, cái này là ép buộc, ép buộc!
Du Thi Cảnh trong lòng lần nữa gào thét.
Tử Sở Tuyên như nhìn ra suy nghĩ của anh ta, cười tà mị nói.
"Anh là tự tay dâng lên cho tôi hay là để tôi ra tay?"
"Có khác gì nhau sao?"
"Đương nhiên là có! Không phải khác nhau ở chỗ tôi có ra tay hay không sao, đúng chứ?"
Du Thi Cảnh: Khác nhau chỗ nào chứ?
"Thôi thì cho anh thời gian suy nghĩ đến hết ngày hôm nay, ngày mai nhớ cho tôi đáp án.
Yên tâm đi, tôi dễ tính lắm sẽ không ép buộc ai bao giờ đâu!"
Ngón tay Tử Sở Tuyên gõ nhẹ một cái lên miếng ngọc bội, đột nhiên Hồng Liên biến mất phía sau anh ta.
Du Thi Cảnh không nghĩ cô sẽ dễ dàng bỏ qua.
Quả nhiên, chỉ vài giây sau, cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn.
Lưỡi dao cứ qua da thịt, máu chảy ra, hại anh ta suýt nữa mất tay lái.
"Cô có ý gì?"
"Vừa rồi không phải tôi nói Hồng Liên một khi xuất ra phải thấy máu hay sao, anh không muốn nhìn thấy nó thì chịu đau một chút đi!"
Hồng Liên sau khi làm thương Du Thi Cảnh thì đúng như lời Tử Sở Tuyên nó biến mất ở đó.
Đi một lúc thì cuối cùng cũng đến bệnh viện gần nhất.
Iwasaki Gi được đưa tới phòng cấp cứu, Du Thi Cảnh cũng được đưa đi băng bó.
Đây chỉ là một bệnh viện nhỏ ở ngoại ô, nhưng cứu mấy ca bệnh như này vẫn không thành vấn đề.
Phan Việt Vân ra tay hào phóng bao luôn cả một phòng bệnh lớn giành cho hai người.
Tử Sở Tuyên chưa rời đi, cô phải chờ Iwasaki Gi tỉnh lại hỏi cho rõ chuyện ngọc bội.
Có điều Iwasaki Gi không chỉ có vết thương mới, mà trên người anh ta còn có nhiều vết thương trước đó chưa phục hồi nên nói tỉnh sớm là hơi khó.
Mãi đến tận tối hôm sau Iwasaki Gi mới tỉnh lại, cũng chính vì thế mà Tử Sở Tuyên ở lại qua đêm trong bệnh viện cùng ba người kia.
Chỉ là Tử Sở Tuyên không biết, cô biến mất một ngày có người tâm trạng đã trở lên không tốt.
Thời gia buổi tối, Tịch Mặc Thương quay về Tịch Gia, nhìn thấy Thái Nhữ đứng ở cửa, trực giác mách bảo anh đã có chuyện.
"Cậu chủ, cậu về