Với thế lực của Tịch Mặc Thương, không mất quá lâu để tìm ra vị trí của Tử Sở Tuyên.
Vừa nhận được kết quả, anh ta lập tức đi tới đó.
Tử Sở Tuyên đương nhiên không biết có người đang tìm mình, cùng ba người kia mỗi người một góc ngồi trong phòng bệnh.
"Này, cô vẫn chưa nói cô tên là gì?"
"Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời vấn đề này.
Chờ sau khi anh trở thành thuộc hạ của tôi tự nhiên sẽ biết!"
"Cô lấy đâu ra tự tin? Nếu không có cái thứ vũ khí thành tinh kia thì bây giờ cô đã trở thành cái xác rồi!"
Tử Sở Tuyên trầm mặc không nói gì, không gian cũng theo đó mà im lặng theo.
Đột nhiên, Tử Sở Tuyên đứng dậy, đi tới chỗ Du Thi Cảnh, chống hai tay xuống đem anh ta giam ở giữa.
Tư thế bá đạo đó khiến cho Du Thi Cảnh chết lặng đứng hình.
Phan Việt Vân đang uống nước cũng bị hành động đột ngột này của cô dọa cho phun hết nước ra.
"Vậy cho lên tôi phải vận dụng tốt nó.
Có giỏi anh cũng kiếm một thứ giống như vậy đi!"
"Cô...cô như vậy còn là phụ nữ sao?"
"Tôi cũng có thể trở thành một người đàn ông!"
Du Thi Cảnh: Thật uổng công cho cái gương mặt xinh đẹp này.
Trời ban cho gương mặt đẹp mà sao không ban thêm cho cái tính dịu dàng chút vậy?
"Các người đang làm cái gì?"
Cánh cửa bị thô bạo mở tung ra, một tiếng mở cửa rầm một cái, cửa đập vào tường.
Một giọng nói âm trầm cũng theo đó mà truyền tới.
Thời gian bên trong phòng bệnh như ngưng đọng.
Ba người như bị hóa tượng mà giữ nguyên tư thế, mắt nhìn ra phía cửa.
Tịch Mặc Thương sắc mặt đã không thể nào xấu hơn, ánh mắt hận không thể lập tức giết người.
"Minh Nhạc Y!"
Tử Sở Tuyên: Quên mất thời gian.
Nhưng mà sao anh ta tìm được tới đây?
Du Thi Cảnh: Tịch Mặc Thương, tôn đại thần này sao lại chạy tới cái bệnh viện nhỏ bé này? Còn nữa, Minh Nhạc Y là ai? Chắc không phải là cái người phụ nữ không có tính nết phụ nữ này chứ? Nhưng mà tên quen quen!
Tử Sở Tuyên bị tiếng gọi làm cho phục hồi