Tử Sử Tuyên bị những lời nói của Du thi Cảnh làm cho bật cười.
Trước đây cô nào có bao giờ được người khác khen những lời như này.
Cái gì mà đẹp như tiên nữ, cái gì mà là đóa hoa đẹp nhất trần gian, làm gì có ai nói những lời giả tạo đó.
Những gì quanh năm suốt tháng mà cô nghe được cũng là là những lời chửi rủa mong cô chết sớm, bọn họ còn nói cô giết cha, giết mẹ, giết anh, giết chị, giết hết những người có nguy cơ lên hoàng vị nhất để đường đường chính chính trở thành Hoàng Đế của Lăng Huyên Quốc.
Tất nhiên là bọn họ nói không sai, cô chính là giết vua cướp ngôi!
Không chỉ giết chính phụ hoàng mình thôi đâu, cô còn tiễn luôn người mẫu hậu đáng kính đã sinh ra cô rồi bỏ cô ở trong chùa cùng toàn bộ mười tám vị huynh đệ tỷ muội khác và thêm cả toàn bộ cung phi.
Và chuyện này cô không giấu nên ai cũng biết tới chuyện này, cô cũng không bắt sử gia che giấu chuyện cô giết vua đoạt vị để cho hậu thế Lăng Huyên Quốc có cái nhìn khác về cô.
Bởi vì cô cảm thấy những gì chép trong sử sách toàn là về mấy mặt tốt đẹp, cảm thấy như vậy thật giả tạo.
"Cô cười cái gì?"
Du Thi Cảnh dùng ánh mắt kỳ dị nhìn cô.
Những người phụ nữ khác khi nghe anh khen như vậy đều rất vui.
Tử Sở Tuyên đúng là đang cười, nhưng giọng diệu cười đó giống như là đang cười nhạo hơn là vui vẻ.
"Anh rất có tính tấu hài đấy!"
Nói cô đẹp, Du Thi Cảnh là người đâu tiên!
Hai người kia không biết chứ Phan Việt Vân lại biết rất rõ vì sao cô cười như vậy.
Trước đây anh đúng là rất sợ Tử Sở Tuyên, cho dù đã chạy sang một thế giới khác nhưng vẫn bị ám ảnh bởi cái tên này.
Chỉ là tiếp xúc rồi mới biết Tử Sở Tuyên cũng không quá đáng sợ như những gì anh thấy.
"Được rồi, nói tiếp chuyện chính.
Kim Phu Nhân kia là người như thế nào?"
"Thật sự mà nói, Kim