Ông trời hôm nay không thuận lòng người, mưa rất lớn.
Đám người đứng trước Sở Cảnh Sát, hai người trong đó khóc đến đáng thương.
“Y Nhi, sao con có thể bỏ mẹ và mọi người đi như vậy? Con thật nhẫn tâm mà!”
Trương Yến khóc vô cùng lớn, nước mắt dàn dụa, hai tay đặt lên quan tài, cả người dường như mất hết sức lực mà ngã quỵ xuống.
Túc Lăng vội tới đỡ Trương Yến dậy, Túc Uyển Uyển đứng một bên nước mắt cũng không ngừng chảy xuống nhưng lại cố kìm nén lại, an ủi Trương Yến.
“Mẹ đừng quá đau lòng, chị nhìn thấy mẹ thương tâm như vậy cũng ở nơi bên kia thế giới cũng sẽ không được vui!”
Phan Việt Vân đã thay thành một bộ đồng phục cảnh sát, đừng nhìn ba người nhà Túc Gia kẻ tung người hứng khóc lóc trước quan tài.
Đám người này khóc thương tâm thành như vậy là sợ người ta không biết Minh Nhạc Y là con nuôi Túc Gia sao?
Nhưng mà phải công nhận kỹ năng diễn xuất của nhà này phải nói là đỉnh, không đi giật giải Oscar thì thật lãng phí.
Nếu không phải đã sớm nhìn thấu mấy thứ tình cảm giả tạo của đám thượng lưu, thì ngay cả anh cũng đã sớm bị lừa rồi.
Đôi mắt Phan Việt Vân lơ đãng nhìn đến một nơi, chỗ góc khuất không mấy nổi bật, chiếc ô đỏ che phủ thân hình cô gái.
Khóe miệng người kia nhếch lên một độ cong lạnh lùng, trong lòng cười nhạo sự giả dối kia.
Ba người kia mang lên bộ mặt thương tâm, thật là giống đám cung phi suốt ngày giả trang lấy lòng Đế Vương.
Đáng lẽ ra Minh Nhạc Y phải chết sớm hơn.
Năm đó, Minh Nhạc Y được đón về Túc Gia, cứ ngỡ sẽ có một cuộc sống mới nhưng Túc Gia nhận nuôi cô chỉ là con cừu cứu mạng Túc Uyển Uyển.
Túc Uyển Uyển nguy kịch, dùng mạng của Minh Nhạc Y đổi mới từ chỗ Diêm Vương quay về.
Túc Lăng nghĩ Minh Nhạc Y đã chết nên chuẩn bị đem đi chôn cất, thật bất ngờ không biết bằng một cách thần kì nào đấy Minh Nhạc Y vẫn kiên trì sống được chỗ đến lúc bị Tịch Mặc Thương giết.
Năm lăm tuổi đổi mạng cho Túc Uyển Uyển, năm hai mươi tuổi giúp