Tịch Mặc Thương xuất hiện, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía anh ta.
Túc Uyển Uyển vừa rồi còn mang vẻ mặt tang thương, nhìn thấy Tịch Mặc Thương, khuôn mặt khẽ đỏ ửng.
Cũng may là hiện tại sự chú ý của mọi người đang đổ dồn về nơi khác nên không chú ý tới cô ta.
Thật không nghĩ Tịch Mặc Thương lại đẹp trai như vậy.
Biết trước là vậy cho dù có chết cô cũng sẽ gả cho anh.
Vậy mà để cho con nhãi Minh Nhạc Y được tiện nghi, cũng may là hiện tại đã chết rồi.
“Tịch Tổng, tôi là Túc Uyển Uyển, là chị gái của Y Nhi!”
Túc Uyển Uyển chủ động tiến lên, gương mặt hiện lên chút ngại ngùng.
Tịch Mặc Thương không thèm nhìn thấy cô ta một cái trực tiếp tiến về phía quan tài.
Túc Uyển Uyển cứng đờ, vội quay đầu lại xác nhận, cô không tin được Tịch Mặc Thương lại bơ cô gái xinh đẹp như cô.
Tịch Mặc Thương tiến tới cạnh quan tài, ngón tay thon dài khẽ chạm lên đó, Tần Phong đứng đằng sau phối hợp lên tiếng phụ họa.
“Tịch Tổng, anh đừng quá đau buồn! Thiếu phu nhân trên trời có linh thiêng, sẽ phù hộ cho mọi người!”
Tịch Mặc Thương vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh không có vẻ gì là tang thương, nhưng trong mắt người khác thì chính là đang cố kìm nén nỗi đau không bộc phát ra ngoài.
Mọi người đồng cảm nhìn Tịch Mặc Thương.
Hóa ra Tịch Tổng không vô tình như người ta nói.
Minh Nhạc Y chỉ là đứa con nuôi của Túc Gia, gả cho Tịch Mặc Thương đã là may mắn, không nghĩ Tịch Mặc Thương lại đối với cô ấy để ý đến vậy.
Chỉ là bọn họ nhớ không lầm thì Minh Nhạc Y hình như rất xấu thì phải.
Không lẽ Tịch Mặc Thương… thích phụ nữ xấu, cho nên từ trước tới nay bao nhiêu cô gái xinh đẹp chủ động đều bỏ qua?!
Túc Uyển Uyển trong lòng đã sớm bị sự ghen tị bao trùm.
Dựa vào đâu mà cái đứa xấu xí đó lại được Tịch Tổng để ý? Cũng may là đã chết rồi!
Tử Sở Tuyên đứng cách đó không xa nhìn cảnh này, cô không hiểu Tịch Mặc Thương làm vậy để là gì.
Đây là muốn tăng danh tiếng sao?
Không biết có phải là cố ý hay không, đôi