Từ ngày hôm đó, quả nhiên Từ Cảnh Hiên không đến thăm Lâm Lan Chi nữa, y nhận ra một điều hắn thực sự giận rồi. Vì y không trêu chọc như ngày trước nên cũng làm gì có chuyện hắn chủ động nói chuyện, tuy hai người đều không tỏ ra vẻ gì bất thường nhưng trong học cung, thanh danh của Từ Cảnh Hiên mất sạch.
Một người chưa từng phạm lỗi như hắn vì Lâm Lan Chi mà ra tay với Nhiếp Anh rồi bị phạt!
Nếu là vì người khác còn dễ hiểu, đây là Lâm Lan Chi đó, không phải hai người từ trước đến nay chưa từng ưa nhau sao?
Mà giúp Lâm Lan Chi thì cũng thôi đi, còn tuyên bố trước toàn thể bao người y là người của hắn?!
Càng nghĩ càng không thể tin nổi, đúng là chuyện không ngờ gì cũng có thể xảy ra!
May là lên lớp hai người vẫn nhìn nhau bằng ánh mắt sát khí như cũ.
Đám môn đồ lau mồ hôi nhìn nhau, là họ suy nghĩ nhiều rồi.
Mục đích của Lâm Lan Chi từ trước đến giờ cũng chỉ là nhắm vào thanh danh của Từ Cảnh Hiên, giờ điều này đã đạt được chẳng hiểu sao y lại thấy không vui một chút nào.
Vì cớ gì cớ gì cơ chứ, hắn bảo vệ y thì không được à?
Trước nay hắn từng bảo vệ nhiều người như thế có thấy ai ý kiến gì đâu?
Càng nghĩ càng cảm thấy bực mình. Tâm trạng Lâm Lan Chi không tốt, mặt lúc nào cũng đen như than.
Và rồi một thời gian sau học cung lại nổi lên một lời đồn đại nữa.
Lâm Lan Chi hết đi gây sự với Từ Cảnh Hiên rồi, mà y chuyển qua... gây sự với cả học cung.
Mỗi ngày sư phụ lên lớp đều phải cẩn thận từng lời nói, ông sợ nói sai một câu lại bị Lâm Lan Chi bắt bẻ.
Nếu có một buổi Lâm Lan Chi ngồi yên trong lớp mà không nói gì, khi bước ra khỏi cửa ông nhất định phải về nhà thắp hương cảm tạ tổ tiên.
Đến cả các môn đồ nhìn thấy y cũng biết điều mà tránh xa cả trăm bước.
Đột nhiên các môn đồ nhớ lại khoảng thời gian khi xưa, họ gật đầu đồng cảm, thì ra trước kia Từ sư huynh phải chịu nhiều khổ cực như vậy.
Nhưng mà thà hy sinh một người còn hơn là tất cả đều phải chịu trận aaaaaaa!
Các môn sinh khóc ròng, không dám gây sự với y càng không dám cãi lại nhưng càng ngày y càng quá đáng.
Giống như thời gian đầu y chỉ bắt bẻ một môn sinh bị nói lắp.
"Tại sao ngươi suốt ngày nói lắp thế hả? Nói bình thường không được à, còn nói lắp nữa có tin ta cắt lưỡi ngươi không?"
Môn sinh kia: "......" Ta mà nói được bình thường thì đã nói từ lâu rồi.
Rồi y lại bắt bẻ hết chuyện này đến chuyện nọ, chỉ thiếu điều đến mức bắt bẻ sao ngươi lại mặc y phục ra ngoài, sao đôi giày lại đeo hai chiếc, sao mắt ngươi lại chớp, ai cho ngươi đứng trước mặt ta mà thở,...
Tóm lại với các môn đồ, dạo này đi học thật sự cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Hôm nay là một ngày đẹp, nhưng với môn sinh hiện tại thì chẳng phải tốt lành gì cả, hôm nay hắn hậu đậu thế nào không tránh thì thôi còn đụng phải Lâm Lan Chi, đã vậy còn vấy nước làm bẩn hết y phục của y. Môn sinh đó lắp bắp vội vàng nói: "Lan Chi sư huynh thật sự xin lỗi... xin lỗi... đệ không cố ý, hay là huynh cởi ra để đệ đem về phòng giặt rồi trả lại nguyên vẹn cho huynh được không?"
Học cung này ai vào trước thì được làm sư huynh, đợt Lâm Lan Chi đến y vừa vặn là người đến muộn nhất nên là sư đệ nhỏ nhất. Nhưng y vẫn là sư huynh trong mắt những kẻ khóa sau, kẻ đụng vào y hôm nay cũng là một trong những