Lâm Lan Chi hoảng hốt, đến khi ngồi trên ngựa được một lúc rồi y mới hình tượng được ban nãy vừa xảy ra chuyện gì. Thấy đằng sau ồn ào, sư phụ quay lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Từ Cảnh Hiên giải thích: "Không có gì đâu sư phụ, đột nhiên ngựa của Lan Chi nổi điên thôi."
Sư phụ nhìn qua con ngựa chạy về đằng xa đã được một môn đồ khác đuổi theo, gật đầu nói: "Ở phía sau còn ngựa, Lan Chi con tự chọn lấy một con khác đi."
Lâm Lan Chi chưa kịp trả lời, Từ Cảnh Hiên đã vòng tay qua người ghì chặt lấy dây cương không cho y có cơ hội nhúc nhích, hắn nhìn sư phụ cười nói: "Không cần đâu Lan Chi ngồi cùng ngựa với đệ tử là được rồi."
Sư phụ quay qua nhìn hai người một lượt, thấy cũng không có gì bất thường gật đầu không nói gì. Lâm Lan Chi giãy giụa từ nãy tới giờ không được, trừng mắt lên nhìn hắn nói: "Mau thả ta xuống!"
Từ Cảnh Hiên coi như không nghe thấy lời y, nói: "Lúc nãy sư đệ có bị thương ở đâu không?"
"Bị thương hay không cũng không cần ngươi quan tâm, buông ta ra!"
"Sư đệ đừng lớn tiếng như vậy, xung quanh mọi người đều đang nhìn."
Lâm Lan Chi giờ mới để ý, hai người hiện tại ngồi quá sát nhau y càng giãy giụa hắn càng ôm chặt, cứ ồn ào lại có người quay đầu len lén liếc qua. Y cũng không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý đành im bặt.
Từ Cảnh Hiên cười thúc mạnh dây cương, ngựa đang đi chậm bỗng chốc chạy nhanh vượt lên đằng trước. Lâm Lan Chi theo phản xạ người hơi ngả về sau tựa vào lồng ngực hắn, trời nắng nóng nhưng cảm giác như người của hắn còn nóng hơn, sau lưng dường như còn cảm nhận được nhịp tim không ngừng đập dữ dội.
"Đường còn xa sư đệ cứ ngồi yên đi, nếu mệt thì dựa vào người ta nghỉ một lúc."
Giọng nói ấm áp của hắn vang lên, từng hơi thở cứ liên tục phả vào tai làm hai má của y đỏ ửng, Lâm Lan Chi vô cùng cảm thấy mất mặt, không hiểu sao thường ngày mồm mép giỏi vậy mà hôm nay ở trước mặt hắn không nói nên lời, tim cũng đập rộn ràng như trống. Nhìn thấy phản ứng này của y Từ Cảnh Hiên rất vừa lòng, lại thúc ngựa đi nhanh chẳng mấy chốc đã bỏ lại đoàn người phía sau.
Nhiếp Anh mưu đồ thất bại tức tối nhìn người bên cạnh quát: "Còn đứng đấy làm gì không thấy người đã đi xa rồi à?"
Đến chập tối đoàn người mới dừng lại dưới chân núi, đi đường suốt ba bốn ngày làm ai cũng mệt lả, có môn sinh vừa dừng đã nằm lăn ra đất. Hạ nhân đã tức tốc đi dựng lều, vì đi đường xa không thể mang theo quá nhiều đồ nên sư phụ tập hợp mọi người lại phân công: "Lều không đủ nên chúng ta chia ra hai người ngủ chung một chỗ, mọi người tự phân chia sau khi ăn xong nghỉ ngơi sớm mai dậy tập luyện."
Có môn sinh không chịu nổi khổ cực nghe vậy liền kêu lên: "Sư phụ đi đường xa mệt, thời gian còn dài hay chúng ta nghỉ ngơi một hôm đã đi."
"Đúng vậy đó sư phụ, nghỉ ngơi một ngày đã." Những môn sinh khác cũng nhao nhao lên.
Một sư phụ khác nghiêm khắc hơn lớn tiếng quát: "Đến đây để tập luyện chứ không phải đi chơi, nếu muốn nghỉ ngơi sao không ở nhà luôn đi!"
Biết Lã sư phụ khó tính nên cũng chẳng ai dám hé răng thêm. Sau khi ăn uống đa số mọi người đều đã phân chia lều xong, Nhiếp Anh ở cùng một tên hay theo đuôi, đứng từ xa cũng đã nghe thấy giọng hắn quát: "Ngươi ban đêm tốt nhất đừng có ngáy không ta đá ngươi ra ngoài đấy!"
Tê kia cười xởi lởi đáp lại: "Không có, không có, đệ không có thói quen xấu vậy đâu sư huynh yên tâm."
Từ Cảnh Hiên ở một góc nhìn Lâm Lan Chi từ nãy vẫn ngồi bên đốm lửa, không có ý