Tất cả đều tản nhau ra tập trung săn bắn, đến xế chiều hầu hết mọi người đều có thành quả của mình, ai cũng cầm trên tay vài con thú. Vốn dĩ Từ Cảnh Hiên muốn theo Lâm Lan Chi nhưng bị Bạch Nhan hết kéo đi lối này đến lối khác cuối cùng bị mất dấu y giữa chừng, không còn cách nào khác phải cùng Bạch Nhan tập trung săn bắn. Còn lâu mới đến giờ về mà hai người đã bắt được kha khá, trên lưng ngựa của Bạch Nhan đã treo ba con gà một con sóc và hai con thỏ.
Từ Cảnh Hiên khá hơn bắt được một con nai lớn, những con vật nhỏ bé hơn chẳng thèm động tay. Suốt đoạn đường Bạch Nhan khen ngợi hắn không ngớt, nhưng Từ Cảnh Hiên chẳng nghe được câu nào vào tai, chỉ mải ngó nghiêng xung quanh xem có thấy Lâm Lan Chi ở đâu không.
"Từ sư huynh thật giỏi đệ rất ngưỡng mộ huynh, không biết từ giờ đệ gọi huynh là Cảnh Hiên có được không?"
Từ Cảnh Hiên vốn đã không để ý từ trước, còn chẳng nghe rõ Bạch Nhan nói gì chỉ gật đầu cho có lệ, ngược lại Bạch Nhan thấy hắn đồng ý liền nở nụ cười tươi: "Vậy thì tốt quá Cảnh Hiên chúng ta có thể thân thiết hơn rồi, huynh cũng có thể gọi đệ là Nhan Nhan."
"Gì cơ?" Từ Cảnh Hiên nhíu mày, thấy xưng hô này có chút không đúng nên quay qua hỏi lại. Bạch Nhan hơi cúi đầu xuống, che giấu đi hai má đỏ ửng ngại ngùng: "Đệ... thật ra đệ..."
"Tên ngu si ngươi đi không có mắt nhìn đường à? Dám động vào ta?!"
Bạch Nhan ngập ngừng như muốn nói gì đó lại bị tiếng ồn cách đó không xa cắt ngang, Từ Cảnh Hiên cũng nghe thấy vội nói: "Chúng ta qua đó xem thử."
"Được." Bạch Nhan có chút mất mát, mím môi chửi thầm tổ tông mười tám đời kẻ nào phiền phức gây rối vào lúc này rồi mới thúc ngựa đi sau.
Càng đi đến gần càng nghe rõ chính là giọng của Nhiếp Anh, hắn ngồi trên ngựa nhìn một môn sinh đang ngã lăn dưới đất, không ngừng chửi rủa: "Đồ vô dụng như ngươi thấy ta đến thì tránh xa xa ra một chút, thật là nhìn thấy ngươi chỉ làm bẩn mắt."
Môn sinh kia ôm lấy đầu, co người nằm dưới đất nửa câu cũng không dám phản bác, mà nhìn thấy bộ dạng này càng làm Nhiếp Anh nổi lên thú tính, hắn vung roi da trong tay lên lần nữa muốn quất xuống. Từ Cảnh Hiên muốn lên can ngăn nhưng còn chưa kịp ra tay, bàn tay Nhiếp Anh đã bị một khúc cây ném trúng hắn kêu lên một tiếng rụt tay lại, roi da rơi xuống dưới đất.
Nhiếp Anh ôm lấy cổ tay bị đau quay người lại nhìn về hướng thủ phạm, hắn tức giận quát lên: "Lâm - Lan - Chi!"
Từ Cảnh Hiên cũng giật mình quay về hướng đó, quả nhiên Lâm Lan Chi ngồi trên ngựa tay vừa mới thu về, y đứng ngược gió mái tóc không ngừng bay về sau. Lâm Lan Chi thúc ngựa tiến về phía họ, y chắn trước mặt môn sinh kia nhìn Nhiếp Anh khóe môi hơi nhếch lên nói: "Ngươi gọi ta đó à?"
Nhiếp Anh tức giận chỉ chỉ, tay cũng run lên: "Ngươi biết điều một chút đây là chuyện của ta đừng có xía vào!"
Lâm Lan Chi bẻ bẻ khớp cổ tay khiêu khích nhìn hắn nói: "Ta cứ thích xía vào đấy rồi làm sao... À hôm nay ngươi lại đi một mình có muốn đấu tay đôi với ta không?"
Lâm Lan Chi vừa nói vừa đạp ngựa tiến lại gần, ngựa của Nhiếp Anh cũng rất hiểu ý của chủ nhân lùi về sau, Nhiếp Anh hơi nghẹn họng thường ngày có nhiều người hắn mới dám gây chuyện với Lâm Lan Chi, còn nếu đấu tay đôi khỏi phải nói hắn không phải đối thủ của y chắc chắn sẽ thua. Dù biết là vậy nhưng vì không muốn mất mặt hắn đành cao giọng: "Ngươi thích xía vào chứ gì? Vậy thì... vậy thì cứ xía đi... ta đi săn tiếp."
Nói xong hắn nhảy xuống ngựa vội vội vàng vàng nhặt cây roi dưới đất lên, rồi lại lên ngựa chạy như bay không ngoái đầu lại. Lâm Lan Chi mỉm cười nhảy xuống đất, tiến về phía môn sinh kia dơ tay ra muốn đỡ hắn lên, quan tâm