Từ Cảnh Hiên đột nhiên cảm thấy nóng như thiêu đốt, khắp người ngứa ngáy khó chịu, cổ họng khô khốc chỉ muốn ngay lập tức kiếm thứ gì đó giải tỏa. Hắn không ngừng kéo cổ áo của mình thấp xuống, người dựa hẳn vào Bạch Nhan cất giọng khàn khàn: "Ta... ta khó chịu quá."
Bạch Nhan nhìn khuôn mặt đỏ ửng của hắn, mỉm cười trấn an: "Sư huynh đợi một lát nữa sắp về đến nơi rồi, đợi một chút nữa thôi nhé... đến rồi sẽ hết khó chịu."
Từ Cảnh Hiên không còn thần trí để đáp lại, hắn còn không biết người bên cạnh mình là ai chỉ biết đi theo, vừa bước vào lều Từ Cảnh Hiên đã bị Bạch Nhan đẩy ngã xuống giường, hắn vừa vặn đè Bạch Nhan xuống dưới thân. Từ Cảnh Hiên ngứa ngáy khó chịu đầu óc cũng cảm thấy điên cuồng, lúc này hắn đáng nhẽ nên đứng dậy mới đúng nhưng không sao làm được.
Mà Bạch Nhan cũng không có ý định đẩy hắn ra, ngược lại còn lấy tay choàng qua cổ hắn, ghét sát đầu bên tai hắn nỉ non: "Cảnh Hiên... huynh có biết huynh khó chịu ở chỗ nào không?"
Bạch Nhan cầm lấy tay hắn luồn vào trong người mình, bàn tay đột nhiên chạm phải thân thể mềm mại không kiềm chế được lập tức ôm lấy, còn y thì dùng tay mình sờ xuống dưới hạ thân hắn, quả nhiên bên dưới đã cứng ngắc. Từ Cảnh Hiên bị chạm vào chỗ nhạy cảm khẽ rên lên, hắn điên cuồng cúi xuống gặm lấy thân thể Bạch Nhan như con thú đói khát, miệng không ngừng gọi: "Lan Chi... Lan Chi..."
Bạch Nhan âm thầm nghiến răng luồn hẳn tay vào trong hạ thân Từ Cảnh Hiên xoa nắn, cố ưỡn mình lên cho hắn cởi bớt áo ngoài của mình ra, bên dưới có người an ủi khiến hắn thoải mái hơn hẳn. Từ Cảnh Hiên hôn xuống cố Bạch Nhan liên tục nói: "Lan Chi... cũng có ngày đệ chấp nhận ta... đệ có biết ta thích đệ đến nhường nào không..."
Đột nhiên 'rầm' một tiếng, ở phía ngoài có thứ gì đó đổ ầm xuống thu hút sự chú ý của hai người bên trong, Từ Cảnh Hiên cũng bị làm cho giật mình xoay người lại, chỉ thấy Lâm Lan Chi đứng như trời trồng ngoài cửa. Từ Cảnh Hiên ngơ ngác nhìn lại thì đã thấy Bạch Nhan và cả hắn y phục đều không nguyên vẹn, còn đang trong tư thế ái muội thế này, hắn vội đẩy tay Bạch Nhan ra khỏi người mình, lắp bắp chưa kịp nói nên lời đã nghe Lâm Lan Chi cất tiếng trước: "Thật ngại quá làm phiền rồi, hai người cứ tiếp tục."
Nói xong liền rời đi không lưu lại thêm một khắc.
Từ Cảnh Hiên muốn đứng dậy đuổi theo nhưng thân thể không cho phép, hắn thấy mình điên rồi, dục vọng nóng như lửa đốt không ngừng bao lấy thân thể, Bạch Nhan lại luồn tay vào trong áo hắn mời gọi: "Sư huynh... Cảnh Hiên... chúng ta tiếp tục đi..."
Từ Cảnh Hiên ôm lấy đầu: "Không phải... Lan Chi sẽ không gọi ta như vậy, Lan Chi không gọi ta là Cảnh Hiên..."
Hắn đột nhiên tát mạnh vào mặt mình để lấy lại tỉnh táo, cái tát không hề nhẹ một chút nào vừa ra tay đã in năm ngón lên trên mặt.
Bạch Nhan hốt hoảng kêu lên: "Cảnh Hiên..."
"Đừng có gọi ta như thế!" Lúc này hắn mới nhận ra bản thân có gì đó không đúng, cố lấy lại tỉnh táo rồi sắp xếp mọi chuyện vừa xảy ra một hồi, cho dù hắn có uống say nhưng nếu không phải là Lan Chi chắc chắn không thể làm ra chuyện này được, hắn có chừng mực! Nhưng lúc nãy rõ ràng hắn nhìn thấy là Lan Chi cơ mà, hơn nữa đây còn là lều của y!
Đột nhiên ánh ánh mắt Từ Cảnh Hiên hằn lên từng tia máu đỏ, hắn bóp lấy cổ Bạch Nhan gằn giọng: "Nói mau ngươi cho ta uống thứ gì?"
"Sư huynh... khụ... đau đệ... Đệ có thể cho huynh uống gì được chứ, là huynh muốn đệ mà..."
Sức trên tay Từ Cảnh Hiên mạnh hơn hắn càng lớn tiếng: "Ngươi mà cũng xứng để ta ngủ cùng ư? Mau giao thuốc giải ra đây!"
Bạch Nhan cào lên tay hắn mặt đỏ ửng ho lên sặc sụa: "Đệ không có, không có mà..."
"Không có phải không?" Dường như Từ Cảnh Hiên đã mấy hết kiên nhẫn, sức trên tay siết càng ngày càng mạnh, ánh mắt hung tợn khiến người khác lạnh sống lưng: "Còn cứng đầu, ngươi tin ta giết ngươi ở đây luôn