Từ Cảnh Hiên hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh, nhưng càng cố lại càng phản tác dụng, bàn tay không kiềm chế nổi mà liên tục run rẩy. Hắn nhìn Lâm Lan Chi cổ họng bỗng thấy đắng ngắt, khóe mắt cũng dần cay lên. Từng lời nói của y, mỗi một lời đều như gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt, làm ngọn lửa mỏng manh khó khăn lắm mới nhen nhói trong lồng ngực dập tắt, tâm hắn cũng lạnh đi một chút rồi một chút... sau đó là chết hẳn.
Vài ngày trước, hắn còn nghĩ rằng y đã chịu mở lòng với mình rồi.
Hóa ra chỉ là hắn tưởng bở.
Hóa ra là hắn tự mình đa tình.
Từ Cảnh Hiên mím môi tiến về phía trước, bước đi rất nhanh nhân lúc Lâm Lan Chi chưa kịp phòng bị, một tay ôm lấy eo y, một tay vòng qua sau gáy giữ chặt lại cúi xuống hôn.
Hắn chỉ muốn xác nhận, y hay không một chút cảm giác với hắn cũng không có.
Lâm Lan Chi bất ngờ định kêu lên nhưng môi lập tực bị Từ Cảnh Hiên lấp đầy, y quay đầu tránh né lại bị hắn giữ chặt lại, đầu lưỡi ướt át tách hai kẽ môi ra muốn đi vào sâu bên trong. Lâm Lan Chi giãy giụa nhưng sức không bằng, y điên cuồng đánh lên người Từ Cảnh Hiên nhưng hắn chịu đau vẫn không chịu buông. Đột nhiên hai hàm đang ngậm chặt mở ra, Lâm Lan Chi lấy sức cắn mạnh xuống, Từ Cảnh Hiên bị đau kêu lên một tiếng rồi buông người ra, trong khoang miệng lập tức tràn đến mùi máu tanh tưởi.
Nhân lúc này Lâm Lan Chi thoát khỏi sự khống chế, không do dự lập tức giáng xuống một cái bạt tai. Y thở dốc, vì dùng sức mạnh quá nên lòng bàn tay cũng cảm thấy đau rát huống chi là mặt. Từ Cảnh Hiên thất thần, mãi một lúc sau mới đưa tay lên sờ lên gò má đã in dấu năm ngón, đầu lưỡi tê rát khóe môi cũng ngập tràn mùi máu. Một người quyền quý như hắn, từ bé đến lớn còn chưa ai dám nặng lời chứ đừng nói là tát thẳng vào mặt.
Một cái tát không đáng đau về mặt thể xác, nhưng... như vậy cũng đủ hiểu rồi.
Nhìn má Từ Cảnh Hiên sưng lên, Lâm Lan Chi có một chút hối hận nhưng cũng chỉ là trong thoáng chốc, y lập tức trừng mắt lên quát: "Từ Cảnh Hiên ngươi có nổi điên thì đừng có nổi điên với ta, hôm nay dù có chết ở đây ta cũng không để cho ngươi làm nhục lần nữa đâu!"
Từ Cảnh Hiên không trả lời đột nhiên bật cười, tiếng cười rất lớn nhưng nước mắt lại cứ thế rơi xuống. Tiếng cười dần trở thành tiếng nức nở, hắn không muốn bản thân mất mặt như vậy, thế nhưng lại chẳng thể ngăn lại.
Từ Cảnh Hiên vội đưa tay lên lau đi.
Đừng nhìn, tốt nhất đừng nên nhìn bộ dạng thảm hại này của hắn.
Lâm Lan Chi chết lặng, không thể ngờ được hắn vậy mà lại khóc. Một cái tát cũng đâu có đau lắm, khóc gì cơ chứ? Tuy bề ngoài hậm hực nhưng ở sâu nơi nào đó trong lòng y, bất giác dâng lên cảm giác khó chịu không nói nên lời.
"Ha ha ha." Từ Cảnh Hiên vẫn cười, nụ cười chua xót hắn cố dừng lại không để mình thất thố, vậy nhưng khi cất lên giọng nói vẫn nghèn nghẹn: "Đệ... đệ coi ta là một kẻ động một chút là đi cưỡng gian thôi sao?"
...Chẳng lẽ tâm ý của ta đệ không cảm nhận được dù chỉ là một chút?
Lâm Lan Chi: "Ta nói không đúng?"
Từ Cảnh Hiên cúi đầu xuống... Thật nực cười hắn còn chờ mong gì cơ chứ!
Hắn hít một hơi thật sâu sau đó cười nhẹ: "Phải... phải! Ta là một kẻ đê tiện vô liêm sỉ, chỉ biết làm ra những chuyện đồi bại, còn đệ thì sao Lâm Lan Chi? Đệ tự hỏi xem mình có phải là con người không?"
Nếu là người bình thường sao không cảm nhận được hắn là thật lòng, chỉ duy nhất như vậy với một người thôi...
"Người như thế nào ta cũng đều đã từng gặp qua, nhưng vô tình như đệ là lần đầu tiên thấy đấy..."
Lâm Lan Chi bật cười, đang muốn phản bác thì lại nghe hắn nói tiếp: "Được rồi... Theo ý đệ, từ nay về sau ta không làm phiền đệ nữa là được chứ gì? Đệ đói hay no, nóng hay lạnh, ốm hay không đều không liên quan đến ta... ta không quan tâm đệ nữa là được chứ gì?"
Lâm Lan Chi: "......"
Từ Cảnh Hiên siết chặt tay, ngập ngừng một chút rồi nói: "Không cần biết đệ có quan tâm hay không nhưng ta vẫn muốn giải thích. Ta và Bạch Nhan chẳng có gì cả, là y hạ thuốc vào trong rượu của ta, ta cũng chưa làm ra chuyện gì có lỗi... chỉ vậy thôi."
Lâm Lan Chi mím môi không trả lời.
Nhìn thấy y hờ hững, nói xong Từ Cảnh Hiên cũng xoay người đi, bước đi được vài bước nhớ ra gì đó, hắn đột nhiên dừng lại nói: "Đệ về lều ngủ đi ta sẽ dọn đồ ra ngoài."
Nhớ lại cảnh tượng ghê tởm vừa nhìn thấy, Lâm Lan Chi mím môi rũ hai mắt xuống: "Ta không về đó đâu... bẩn lắm."
"...Ừ. Tùy ngươi."
'Ừ. Tùy ngươi' Ba từ đơn giản nhưng lại lạnh lùng đến lạ, không gọi y là 'sư đệ' không còn để ý y nữa, như lời hắn vừa nói.
Lần này Từ Cảnh Hiên thực sự bước đi không quay đầu nhìn lại, nếu