Lã sư phụ tức giận, mang theo vẻ mặt không mấy dễ nhìn dẫn đại phu đến lều của Lâm Lan Chi, đúng lúc y mới từ bên ngoài trở về, khỏi phải nói sư phụ vừa nhìn thấy đã đen mặt lại quát: "Lâm Lan Chi! Bị ốm của ngươi đây sao?!"
Lâm Lan Chi lúng túng cúi đầu xuống vội vàng tìm lý do: "Sư phụ... Không phải, không phải như người thấy đâu. Vài hôm nay đệ tử thật sự bị sốt rất nặng không thể ra ngoài, hôm nay mới bắt đầu đỡ hơn một chút."
"Vậy sao? Hiện tại nhìn ngươi tươi tỉnh, đã có thể chạy nhảy khắp nơi như vậy chắc là khỏi rồi?"
"Khụ khụ." Lâm Lan Chi đưa tay lên che miệng ho khan vài tiếng, tỏ vẻ mệt mỏi nói: "Vẫn... vẫn còn hơi không khỏe một chút, sợ rằng sẽ làm lây cho những người khác."
Sư phụ khẽ cười, mấy trò vặt vãnh của học trò sao có thể qua mắt được ông, sư phụ liền ra hiệu cho đại phu bên cạnh nói: "Ngươi khám thử xem đã khỏi hẳn chưa, có thể bắn cung được chưa?"
Sư phụ cố tình nhấn mạnh từ cuối, đại phu 'vâng' một tiếng rồi tiến lên nhìn Lâm Lan Chi chuẩn bị bắt mạch. Lâm Lan Chi không lường trước được sư phụ còn chuẩn bị trước đại phu thế này, y hơi do dự giấu tay ra sau mím môi. Đại phu tỏ vẻ khó xử nói: "Lâm công tử, người không đưa tay sao lão phu bắt mạch được?"
Sư phụ lạnh lùng nói: "Còn không mau đưa tay ra."
Lâm Lan Chi cúi đầu xuống, cuối cùng cũng bất an đưa tay cho đại phu bắt mạch. Y thật sự rất mong hiện tại mình thực sự bị bệnh.
Đại phu sờ mạch tượng một hồi xong quay qua Lã sư phụ bẩm báo: "Lâm công tử đã khỏi bệnh rồi."
Cũng may là vị đại phu này còn nể mặt không nói y hoàn toàn chưa từng bị bệnh, nhưng Lâm Lan Chi cũng không vì vậy mà dám thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên Lã sư phụ vừa nghe xong liền nói tiếp: "Đã khỏi rồi thì có thể cùng ta đi tập luyện được chưa?"
Lâm Lan Chi không còn lý do thoái thác bèn khổ sở đi theo.
Các môn sinh khác đang trò chuyện đứng đợi, thấy sư phụ dẫn theo Lâm Lan Chi đến thì im bặt. Sư phụ nhìn qua một vòng, sau đó hất cằm về phía bộ cung tên ra lệnh: "Con thử bắn tên cho ta xem."
Qua một hồi vẫn không thấy Lâm Lan Chi nhúc nhích, sư phụ quay qua nhìn y nhíu mày, giọng có chút mất kiên nhẫn: "Còn đứng đó làm gì không nghe thấy?"
"Dạ." Lâm Lan Chi miễn cưỡng trả lời, hai tay ngập ngừng một lúc mới dám cầm lấy bộ cung tên đứng vào vị trí ngắm bắn. Cách đó không xa có mười tấm bia hình tròn, mỗi tấm bia đều có thêm những vòng tròn màu đỏ bao xung quanh, ở chính giữa là hồng tâm, bắn gần hồng tâm sẽ được nhiều điểm, càng xa số điểm sẽ càng giảm dần.
Lâm Lan Chi hít thở một hơi thật sâu, dưới con mắt của bao người mà y chỉ thất thần đứng yên một chỗ, sư phụ lại tức giận lên tiếng: "Còn chần chừ cái gì? Mau bắn tên đi!"
Nhớ đến lời sư đệ lúc nãy vừa nói, Nhiếp Anh một tay đưa lên xoa xoa cằm cảm thấy có chỗ không đúng, nhìn Lâm Lan Chi như hiện tại càng nắm chắc thêm phần nào. Hắn cố tình lớn tiếng khiêu khích: "Này Lâm Lan Chi, đừng nói ngươi không biết bắn cung đấy nhé?"
Những người bên cạnh muốn lấy lòng, Nhiếp Anh vừa dứt lời cũng có người hùa theo: "Đúng rồi đó, không biết bắn thì xuống đi đừng làm mất thời gian của người khác."
Lâm Lan Chi siết chặt tay lại trừng mắt về phía đám người kia, nhưng y lại không thể phản bác, còn có sư phụ liên tục nhìn chằm chằm bên cạnh. Y cố giữ bình tĩnh mặc kệ những lời nói đó ngoài tai, nhưng Nhiếp Anh cứ như âm hồn bất tán, nói liên tục không ngừng.
"Ngươi không biết bắn thì thừa nhận đi để sư huynh đây dạy cho ha ha."
"Mỗi bắn tên thôi sao phải chần chừ lưỡng lự như nữ nhân vậy?"
"...."
Tiếng cười đùa càng lúc càng lớn, sư phụ nhíu mày lúc này mới lên tiếng quát: "Tất cả im lặng. Lâm Lan Chi còn không mau làm!"
Lâm Lan Chi nhìn xuống phía dưới lần nữa, Từ Cảnh Hiên đứng ở phía xa, hắn như một người không vướng bụi trần, yên lặng đứng một chỗ không nói, không cười, không nhìn y bằng ánh mắt trêu chọc... cũng không quan tâm y. Đến nhìn về hướng này một chút cũng không.
Lâm Lan Chi tâm trạng đã tệ còn tệ hơn hẳn, phải rồi hắn cũng đã nói từ giờ không quan tâm đến y nữa mà, cũng đúng thôi.
Từ Cảnh Hiên là một người tài giỏi như thế, Lâm Lan Chi cũng biết thành tích của hắn, bắn ra mười mũi tên chắc chắn sẽ không có cái nào lệch hồng tâm. Tuy không muốn thừa nhận nhưng dù y có cố gắng cả đời cũng không vượt qua được hắn, y cứ lao đầu vào mà đuổi theo, đến khi đạt đến cảnh giới của Từ Cảnh Hiên lúc đó thì hắn đã đến một tầm cao khác, mãi mãi bỏ mặc y một