Những người khác đều im lặng ngồi yên một chỗ không dám xen vào, hai bên nhìn chằm chằm nhau bằng ánh mắt chứa đầy tia lửa, không ai có ý định chịu nhún nhường trước, bên kia đông như vậy mà Lâm Lan Chi chỉ có một mình.
Thấy tình hình càng ngày càng căng thẳng, Nhiếp Anh mới cười cười đứng lên giảng hòa: "Mọi người bình tĩnh, bình tĩnh, ta biết vì sao Lâm sư đệ lại tức giận như vậy rồi."
Nhiếp Anh nhìn thì có vẻ trượng nghĩa đứng dậy hòa giải, nhưng ai cũng biết thường ngày hắn thấy người ta cháy nhà chỉ hận không thể đổ thêm dầu, không nhảy vào phá thêm là may làm gì có chuyện đứng ra nói giúp, hơn nữa người này lại còn là Lâm Lan chi.
Quả nhiên nói xong, hắn quay ngược lại nhìn về phía Lâm Lan Chi cười gian trá: "Mọi người phải thông cảm cho Lâm sư đệ một chút, chắc là nghe đến chuyện người trong lòng của đệ ấy thành thân nên mới không kiềm chế được thôi."
"Sư huynh nói vậy là sao?"
Nhiếp Anh cười cười khoanh hai tay trước ngực ung dung nói: "Mấy hôm trước ta cứ thấy Lâm sư đệ buồn rầu thất thần ngồi một chỗ, hỏi thì mới biết hóa ra Lâm sư đệ có thích một người, nhưng là ai thì đệ ấy không nói... Hôm nay nhìn thấy mọi chuyện như vậy ta cũng đoán ra được phần nào rồi..."
Lâm Lan Chi siết chặt tay, nhìn chằm chằm Nhiếp Anh.
Nhiếp Anh bật cười sau đó mới lớn tiếng: "Thì ra người Lâm sư đệ thích lại là..."
Hắn cố tình nói một hơi dài nhìn Lâm Lan Chi cười trêu chọc.
Lâm Lan Chi hốt hoảng gằn giọng: "Nhiếp Anh!"
Nhiếp Anh cố tình không nhìn Lâm Lan Chi, kéo dài giọng ra.
"Người mà Lâm Lan Chi thích..."
"... Lại là Tuyết Ninh công chúa!"
Lâm Lan Chi đang định tiến lên bịt miệng hắn, nghe thấy cái tên thốt ra lại thất thần khựng lại, cuối cùng mới dám thở ra một hơi.
Y không biết bàn tay mình cũng đẫm mồ hôi từ lúc nào.
Những người kia nghe vậy thì lập tức cười lớn.
"Ầy hóa ra mọi chuyện lại như vậy, Lâm sư đệ không nói, nếu chúng ta biết đã không nhắc đến rồi."
"Phảo đó. Đệ đừng quá buồn, chỉ là một nữ nhân thôi mà sao phải đau lòng đến thế."
"Được rồi, được rồi... Là chúng ta nhiều lời làm đệ khó chịu, thôi chuyện này bỏ qua không tính toán nữa."
"Lâm sư đệ đừng quá buồn, cố lên!"
Mấy sư huynh lại lập tức quay qua an ủi mỗi người vài câu, còn có người tiến lên vỗ vỗ vai y tỏ vẻ đồng cảm. Lâm Lan Chi chỉ biết đứng đó không một lời đáp cũng không phủ nhận.
Vì y phục bị Lâm Lan Chi hất thức ăn làm bẩn, mấy người kia khuyên nhủ lên xuống một hồi chán mới trở về phòng, những môn sinh còn lại thấy không có gì vui cũng rời đi gần hết, chẳng mấy chốc nhà ăn lại yên tĩnh chỉ còn vài người.
Lâm Lan Chi vẫn đứng đó nhìn chằm chằm Nhiếp Anh.
Nhiếp Anh nhìn bộ dạng y như vậy cực kỳ đắc ý, tiếp tục khiêu khích: "Thật là không ngờ nha sư đệ, con mắt của ngươi cũng cao như vậy, thích ai không thích lại đi thích Tuyết Ninh công chúa. Thôi ngươi không đấu nổi với Từ Cảnh Hiên đâu, hai người họ xứng đôi như vậy sao có cửa cho ngươi xen vào chứ... Này ngươi lườm ta làm cái gì? Ta nói không đúng à?"
Lâm Lan Chi không nói nửa lời vừa nhìn chằm chằm vừa tiến về phía Nhiếp Anh.
Nhiếp Anh thấy vậy không khỏi tức giận lớn tiếng quát: "Ngươi càng ngày càng không biết quy tắc! Đằng nào ta cũng là sư huynh