Từ Cảnh Hiên đè lên người Lâm Lan Chi, hắn cúi đầu xuống thở dốc nhìn y ngoan ngoãn nằm dưới thân mình. Bờ môi mềm mỏng bây giờ đã ướt át đỏ ửng, đôi mắt trong vắt vẫn không ngừng đắm đuối nhìn hắn. Từ Cảnh Hiên thực sự bị cảnh tượng mê người này làm cho mất hết thần trí, chỉ muốn ngay lập tức dung hòa hai người thành một, điên cuồng mà dày vò y làm y nức nở cầu xin.
Cũng may Từ Cảnh Hiên vẫn còn giữ cho mình một chút tỉnh táo, hắn cắn nhẹ lên má y rồi chuyển thành từng nụ hôn hôn xuống. Tay đặt lên y phục Lâm Lan Chi, định cứ vậy xé rách nhưng lại run run ngừng lại. Hắn cất tiếng, giọng nói đã bị dục vọng trong người át đi đến khàn đặc: “Lan Chi ta…”
Từ Cảnh Hiên muốn hỏi nhưng lại không biết mở lời như thế nào, Lâm Lan Chi cũng vậy, y nhẹ nhàng nhắm chặt hai mắt lại thả lỏng tay ra thể hiện sự đồng ý. Tử Cảnh Hiên khẽ cười lập tức tháo dây áo của y xuống, hắn nhẹ nhàng cởi bỏ từng lớp y phục trên người, mỗi một tấc da hiện ra trước mắt, hắn đều cúi xuống hôn nhẹ lên.
Hắn cắn nhẹ lên tai y, vùi sâu vào trong cổ y mà liếm láp, mỗi một vùng da đều trân quý mà hôn qua một lượt, nhưng làn da của thiếu niên quá mềm mại quá tươi mát, hắn cố nhẹ nhàng hết mức có thể nhưng khi buông ra vẫn hằn lên những dấu ấn đỏ.
Hắn dần hôn xuống phía dưới, xuống càng sâu tiếng thở của y ngày càng gấp gáp, đến khi ngậm lấy phần nhô lên trước ngực Lâm Lan Chi liền phát ra tiếng rên khe khẽ. Nơi này hắn ngậm thật chặt trêu đùa một hồi lâu, vùng ngực đột nhiên bị kích thích chẳng mấy chốc đã dựng đứng hẳn, trêu đùa một bên chán chê mới quay qua tiếp tục ngậm lấy đầu bên kia mà chăm sóc.
Tiếp xúc da thịt làm người Từ Cảnh Hiên nóng lên như lửa, hắn tạm thời tiếc nuối buông Lâm Lan Chi ra trút bỏ y phục trên người mình xuống. Ngay cả phía dưới cũng cởi sạch để lộ ra dị vật đã cứng ngắc. Hắn ôm chặt lấy Lâm Lan Chi thì thầm: “Lan Chi… xin lỗi vì lần đầu tiên đã không nhẹ nhàng với đệ…”
Lâm Lan Chi không trả lời thay vào đó là hôn nhẹ lên người hắn, thân dưới của y cũng đã phản ứng từ lâu, vật nóng bỏng chạm vào nhau khiến hai người tê rần đến khó thở. Gò má Lâm Lan Chi đỏ ửng càng thêm quyến rũ mê người, Từ Cảnh Hiên đặt hai dị vật cùng một chỗ dùng tay xoa nắn cả hai. Hai đầu tính khí đều chịu kích thích khiến phía đầu rỉ ra chất lỏng trong suốt, Từ Cảnh Hiên hừ nhẹ lại nhanh dần động tác, Lâm Lan Chi ở trong lòng hắn không ngại ngùng mà phát ra những tiếng rên rỉ mê lòng người.
Hắn lại cúi xuống hôn chặt lấy môi y, phía bên dưới tay vẫn không ngừng di chuyển, Lâm Lan Chi chẳng mấy chốc đã phát tiết, một cỗ dịch thể đặc sệt trắng xóa ướt đẫm cả bàn tay hắn. Người y lập tức mềm nhũn thở ra một hơi. Từ Cảnh Hiên cười nhẹ rồi hôn lên trán y nói: “Đệ ra cũng thật nhanh…”
Lâm Lan Chi lập tức trừng mắt lườm, nhưng đuôi mắt vì khoái cảm mà ửng đỏ ngập nước lại không khác gì hành động làm nũng, Từ Cảnh Hiên nhìn kiểu gì cũng ra là y đang dụ dỗ. Lâm Lan Chi nghiến răng nói: “Ngươi thử nằm dưới xem ta có ra nhanh hay không?!”
Từ Cảnh Hiên cười cười véo nhẹ lên má y: “Nếu có một ngày đệ đánh thắng ta…”
“Cái này là ngươi nói đấy nhé?”
“Nhưng ngày đó chắc chắn sẽ không xảy ra đâu.”
Lâm Lan Chi bị sự tự tin của hắn là cho nghẹn lời, y tức giận nhưng trong hoàn cảnh