Đến tận ngày hôm sau Lâm Lan Chi vẫn mặt nặng mày nhẹ. Từ Cảnh Hiên không hiểu, thực sự không hiểu, rốt cuộc hắn đã làm gì sai???
Từ Cảnh Hiên chống cằm, vẻ mặt buồn chán ngồi thẫn thờ trên chiếc bàn đá ở sau học cung. Nơi này vắng vẻ ít người đi qua cũng không mấy ai để ý đến hắn.
Nhiếp Anh trong miệng ngậm ngọn cỏ, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Từ Cảnh Hiên y ngạc nhiên không thôi, định cứ vậy mà rời đi nhưng độ hóng chuyện đã ngấm vào trong máu. Nhiếp Anh vuốt vuốt cằm suy nghĩ vài cái rồi chạy nhanh đến ngồi bên cạnh Từ Cảnh Hiên.
"Ấy... Cảnh Hiên của chúng ta sao hôm nay lại ủ rũ ngồi đây một mình thế này, thất tình hả?"
Một suy nghĩ gì đó thoáng lên, Nhiếp Anh lấy tay lên gãi gãi đầu.
Sao lại thấy câu nói này quen quen nhỉ?
Từ Cảnh Hiên liếc sang nhìn Nhiếp Anh rồi lại chán nản gục mặt xuống.
Nhiếp Anh không vì thế mà tức giận, lại tiếp tục moi chuyện từ miệng hắn.
"Cần gì nhìn chán nản như vậy. Nào nào, có chuyện gì thì cứ nói với ta." Nhiếp Anh lấy tay vỗ vỗ ngực đảm bảo: "Chuyện gì thì không biết chứ chuyện tình cảm ta đều nắm rõ như lòng bàn tay."
Từ Cảnh Hiên hơi ngước mặt lên nghi hoặc hỏi: "Thật?"
"Dĩ nhiên là thật rồi, ngươi xem cô nương bám theo ta có mà dài từ đây đến tận kinh thành. Sao hả? Cãi nhau với Tuyết Ninh hả?"
Từ Cảnh Hiên mím môi, tuy Lan Chi không phải nữ nhân nhưng chắc khi yêu ai cũng như ai thôi đúng không? Đằng nào giờ Nhiếp Anh cũng đang hiểu lầm hắn với Tuyết Ninh, hay là nhân cơ hội này hỏi thử.
Thấy hắn do dự Nhiếp Anh cũng không vội thúc giục mà dỏng tai lên chờ.
Từ Cảnh Hiên ngập ngừng: "Chuyện là... người đó hiểu lầm ta với một người khác. Ta nói thế nào cũng không chịu tha thứ, trong khi ta không làm gì cả. Giải thích cũng đã giải thích rồi, lúc đó Lan... à nhầm, y cũng ở đó mà sao phải tức giận vậy chứ?"
"Ha ha ha." Nhiếp Anh nghe xong vỗ đùi bật cười: "Thì ra là bị người yêu giận ha ha ha. Ta không ngờ nha Từ Cảnh Hiên, thường ngày nhìn ngươi nghiêm túc như vậy, hóa ra dính vào con sâu tình yêu cũng thật là quá ngốc đi ha ha ha."
Nhiếp Anh cười không biết trời đất, Từ Cảnh Hiên đen mặt lườm. Nhiếp Anh cười một hồi lâu, mãi một lúc sau cảm nhận được sát khí u ám vây quanh mới bịt miệng lại ho khan. Cố nhịn cười nói vào chuyện chính.
"Ngươi đó, ngươi đó. Ta biết ngay những chuyện khác ngươi có thể giỏi hơn ta, nhưng trong chuyện này đúng là không có một chút kiến thức gì mà."
Từ Cảnh Hiên mất kiên nhẫn gằn giọng: "Ngươi có cách gì làm y hết giận thì nói mau!"
Nhiếp Anh xua xua tay: "Không có cách nào đâu."
Nhìn thấy Từ Cảnh Hiên muốn động thủ đánh người, Nhiếp Anh vội vàng nói tiếp: "Nếu ngươi đã nói ngươi và người kia không có bất cứ chuyện gì, mà muội ấy nhìn thấy tất cả mà vẫn giận thì chỉ có một khả năng thôi. Đó chính là ghen!"
Từ Cảnh Hiên giật giật khóe miệng: "...Ghen sao?"
"Đúng vậy." Nhiếp Anh vắt ngang chân lên thong dong nói: "Mà một khi nữ nhân ghen có cách nào để người ta nhanh hết giận được chứ? Chỉ có thể ngày ngày bám lấy, dỗ ngọt, mua đồ,... đợi đến khi nào quên đi mất chuyện đó mới không giận nữa thôi. Thực ra những chuyện này ấy à..."
Những từ phía sau Từ Cảnh Hiên đã chẳng nghe rõ nữa, đầu hắn chỉ văng