Lâm Lan Chi biết mình bị lừa, lập tức buông tay Từ Cảnh Hiên lần nữa đóng sập cửa, nhưng sợ hắn lại đưa tay ra chắn nên không dùng sức mạnh, cũng vì vậy mà Từ Cảnh Hiên dễ dàng theo y vào phòng. Vừa bước vào hắn đã đóng kín cửa lại ôm chặt lấy y.
"Lan Chi... đệ quan tâm ta như vậy sao còn nỡ đuổi ta đi?"
"Huynh buông ta ra!" Lâm Lan Chi bị hắn ôm chặt, tức giận trừng mắt lên nhìn.
Giỏi lắm, giờ còn dám bày trò ra lừa y!
Lâm Lan Chi giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng y càng giãy Từ Cảnh Hiên càng ôm chặt. Lâm Lan Chi có tật giật mình, sợ người ngoài lỡ có đi ngang qua nghe thấy trong phòng ồn ào nên cũng chẳng dám lớn tiếng, chỉ gằn giọng bên tai hắn: "Ngươi mau buông tay, đừng để ta phải đánh ngươi!"
"Đệ đánh đi, đệ có đánh chết ta cũng không buông." Từ Cảnh Hiên cười cười càng mặt dày mà ôm chặt lấy y hơn, hắn cúi đầu xuống nói nhỏ: "Ta biết hôm trước đệ vì sao lại tức giận rồi nhé... đệ ghen đúng không?"
"Ghen...?" Lâm Lan Chi nghe hắn nói đột nhiên cả người cứng ngắc, hai tai cũng ửng đỏ.
Ghen cái quái gì cơ chứ? Bạch Nhan là cái thá gì mà xứng để y ghen?!
Lâm Lan Chi nghiến răng, mãi một lúc sau mới nhớ ra là nên phản ứng lại, y bật cười chối: "Sư huynh nghĩ nhiều rồi ta không ghen với ai cả!"
"Nếu vậy... Ta đi tìm Bạch Nhan kia nhé? Đệ còn giận ta nữa ta..."
"Ngươi dám? Ngươi thử bước đi tìm hắn một bước xem ta có đánh gãy chân ngươi không?!"
Từ Cảnh Hiên bật cười nhéo nhéo má y: "Còn nói là không ghen? Ta đùa thôi đệ tốt như vậy có tặng thêm cả thiên hạ ta cũng không thiết."
Hắn vui vẻ càng ôm chặt y hơn nhẹ giọng nói: "Lan Chi... xin lỗi đừng giận ta nữa. Vài ngày không được gặp, không được nói chuyện, ta rất nhớ đệ..."
Hắn ôm Lâm Lan Chi từ phía sau, vừa nói vừa gục đầu lên vai y ủ rũ. Chẳng biết bao ngày rồi không được ôm y, dù hôm nay có bị đánh đến không đứng dậy nổi hắn cũng can tâm tình nguyện, chỉ cần được ôm y lâu thêm một chút.
Lâm Lan Chi nghe hắn nói vậy tâm tình cũng tốt hơn, dù sao y đã không còn giận hắn từ lâu. Lúc mở cửa ra nhìn thấy hắn đến, tuy không biểu lộ ra ngoài nhưng y biết trong lòng mình cũng rất vui vẻ. Lâm Lan Chi cắn chặt môi dưới nhỏ giọng nói: "Lần sau không cho huynh gặp riêng Bạch Nhan nữa..."
"Được, được. Điều này thực sự rất đơn giản, ta đảm bảo không có lần sau."
Lâm Lan Chi khẽ cười, cuối cùng cũng buông được cảm giác khó chịu bao ngày trong lòng xuống. Y xoay người lại, nhìn bàn tay vẫn còn hơi sưng đỏ nhíu mày trách: "Tự dưng lại đưa tay ra chắn cửa, nhỡ ta đóng mạnh hơn huynh bị thương thật thì sao?"
"Đau một chút như vậy có là gì? So với chuyện đệ không để ý ta còn đau lòng hơn... Đệ nhìn mà xem, ta mất ăn mất ngủ vài ngày nay đã gầy đi không ít."
Lâm Lan Chi nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, đâu có gầy hình như còn béo lên mà?
"Lan Chi... Ta nhớ đệ, nhớ đệ nhiều lắm..."
Từ Cảnh Hiên vừa nói vừa cọ cọ cằm lên vai, vùi mặt vào trong cổ y mà hôn lấy hôn để. Từng sợi tóc mềm mại chạm nhẹ vào má, làm hắn càng hưng chí hít lấy hương thơm thiếu niên tươi mát trên người y.
Cổ bị Từ Cảnh Hiên hết hôn rồi hôn, từng hơi thở ấm áp cứ thế phả vào người khiến Lâm Lan Chi cũng không thể bình tĩnh nổi, y hơi ngửa cổ lên sau đó