Ngày qua ngày, hết hạ rồi đến thu, thu rồi lại đến đông chẳng mấy chốc đã gần cuối năm. Thời tiết mấy hôm nay trở lạnh có lẽ vài ngày nữa tuyết sẽ rơi, Lâm Lan Chi rất thích mùa đông, thích thư thái nhìn tuyết rơi trắng xóa. Hạt tuyết mỏng manh bay trong gió, y có thể nào là đùa nghịch nào là nhào nặn.
Thích thì thích vậy nhưng vì phụ thân nói những thứ này đều là mấy trò trẻ con vô bổ, hồi nhỏ mải nghịch đến bẩn hết quần áo về nhà bị cha đánh cho một trận, sau này y chỉ có thể nén lại xúc động trong lòng hờ hững bước lên những mảnh tuyết trắng. Ngày đó y mới tám tuổi, những đứa trẻ cùng trang lứa khác còn mải nô đùa vô lo vô nghĩ, còn y thì ở trong sân miệt mài luyện kiếm.
Nhưng năm nay lại khác, y đã có người ở bên cạnh, người đó rất hiểu y, quan tâm y, chỉ cần là thứ y thích hắn chưa từng phản đối. Lâm Lan Chi nắm chặt lấy tay hắn nhỏ giọng nói: "Nghe nói nếu hai người ở chung dưới đợt tuyết đầu mùa sẽ bên nhau mãi mãi... năm nay sư huynh ở cạnh ta có được không?"
Từ Cảnh Hiên xoa nhẹ lên đầu, để y tựa lên vai mình mỉm cười nói: "Được, chúng ta sẽ cùng ngắm tuyết."
"Huynh hứa rồi nhé?"
"Ừ, ta hứa. Chuyện nhỏ như vậy ta không thực hiện được còn làm được gì nữa? Đệ thấy ta thất hứa bao giờ chưa?"
Lâm Lan Chi mỉm cười thỏa mãn dựa lên người hắn. Y biết mà, chỉ có hắn mới không xem những sở thích đơn giản này của y là thứ trẻ con, cái gì mà bên nhau mãi mãi, chẳng lẽ cứ hai người ở cạnh nhau trong đợt tuyết đầu mùa là sẽ ở bên nhau mãi mãi sao? Nếu thực sự có chuyện như vậy, trên đời này cũng sẽ chẳng có chuyện chia ly. Từ Cảnh Hiên cũng biết rõ nhưng hắn không cười không xem những lời nói của y là ngu ngốc, bởi vì hắn thích y nên y nói gì hắn cũng nghe.
Dạo này trong học cung thời gian học tăng lên rất nhiều, từ luyện võ đến văn chương sư phụ như muốn một lúc nhồi nhét tất cả mọi thứ vào đầu học trò. Sư phụ làm vậy cũng dễ hiểu, bởi vì sắp đến kỳ thi Hương tổ chức ba năm một lần rồi, những ai mà muốn tự dựa vào sức mình một bước lên trời thì nhất định phải tận lực mà cố gắng trong đợt này.
Trong đó Lâm Lan Chi và Từ Cảnh Hiên cũng không ngoại lệ, để vào được trong triều với gia thế của họ chắc chắn không phải là chuyện khó, nhưng dĩ nhiên phụ thân hai người không muốn mang cái danh dựa vào quyền thế mà có được chức vị. Đặc biệt với người chí hướng cao như họ, cũng không muốn cả đời núp dưới cái bóng của phụ thân, để người người kính nể thì phải tự thân mà đoạt lấy những thứ mình muốn.
Lâm Lan Chi mệt mỏi ôm chồng sách trở về phòng, nhìn hai mắt y vì thức đêm mà thâm quầng, Từ Cảnh Hiên đau xót tiến lên đỡ lấy chồng sách trong tay y.
"Đệ đừng cố quá, nghỉ ngơi một chút đi."
"Không được, lần này ta nhất định phải thắng huynh."
"Đệ vẫn chưa từ bỏ ý định đánh bại ta nữa?" Từ Cảnh Hiên lắc đầu cười khổ, người yêu này của hắn chẳng được gì, chỉ được cái gây chuyện với cố chấp là giỏi.
Hắn hơi dừng lại xoa xoa nhẹ lên đầu y cổ vũ: "Phải rồi, Lan Chi của ta giỏi như vậy nhất định sẽ làm được, nhưng đệ cũng phải nghỉ ngơi cho tốt mới có sức mà đánh bại ta chứ? Nhìn xem mắt như gấu trúc rồi này..."
Nhìn thấy hắn cười, Lâm Lan Chi khẽ cau mày nói: "Huynh nhìn kiểu gì mà ra mắt ta đen vậy? Ta ngủ rất ngon ăn cũng rất tốt."
"Ngủ rất ngon ăn cũng rất tốt mà gầy vậy hả? Ta nói còn chối."
Từ Cảnh Hiên khó chịu nói, nhìn đi nhìn lại sao càng ngày càng thấy y gầy đi.
Không được, không được, sau này phải học làm thêm nhiều nhiều món ngon bồi bổ thêm cho y mới được.
Trong lòng nghĩ vậy mà tay hắn lại không ở yên, ngó xung quanh một vòng thấy không có