"A..." Hung khí của hắn đột ngột đâm vào, bỗng chốc cả bụng dưới dần căng trướng, Lâm Lan Chi ngửa cổ rên rỉ kêu lên, nhưng y lập tức dùng tay bịt chặt miệng lại. Phòng của y rất gần với phòng những người khác, nếu lớn tiếng sẽ bị nghe thấy.
Đằng sau Từ Cảnh Hiên dừng lại, để yên phân thân của mình nằm sâu trong hậu huyệt, từng tràng thịt mềm mại bao trọn lấy hắn. Từ Cảnh Hiên sờ soạng eo y một hồi, cảm nhận làn da mềm mại trong lòng bàn tay chán chê, sau đó mới dùng hai tay cố định hông y lại rồi bắt đầu động.
Hung khí của hắn cọ vào thành ruột rồi đâm sâu vào trong, Lâm Lan Chi cố gắng dùng tay vịn lấy cửa, đầu cúi thấp xuống từng tiếng nức nở nho nhỏ không nhịn được vẫn phát ra từ kẽ răng. Nhìn thấy y kìm nén như vậy, hắn lại cố tình dùng lực mạnh hơn.
Hắn muốn nghe giọng nói của y, hơi thở của y. Nhất là trong những lúc như thế này, chỉ mình hắn mới có thể nhìn thấy bộ dạng mê người của y dưới thân hắn. Cả người không còn một mảnh vải, ánh mắt ngập nước nhìn hắn, cuốn chặt lấy hắn, gọi tên hắn.
"Lan Chi... Ta làm đệ có thích không?"
Lâm Lan Chi càng cố im lặng, Từ Cảnh Hiên càng muốn y phải sung sướng đến bật thành tiếng, hắn vừa nói hung khí vừa đâm mạnh vào vùng nhạy cảm. Lâm Lan Chi bị kích thích móng tay bấu chặt vào khung cửa gỗ, cả người ưỡn lên hướng hắn cầu xin.
"Cảnh Hiên... Đừng.... đừng mạnh như vậy... A a..."
"Nói đi... sư huynh làm đệ có thích không?"
"Lan Chi có thấy thoải mái không? Ưm... Trong người sư đệ thật thích..."
Từng lời ô uế cứ rót vào tai, khỏi phải nói cả mặt Lâm Lan Chi hiện tại đã đỏ ửng. Y không hiểu, càng không thể hình dung nổi. Bình thường nhìn hắn nghiêm túc cứ như là một người quanh năm cấm dục, sao cứ dính lấy y là như con hổ đói vậy chứ?
Lâm Lan Chi mím môi cố ngậm chặt miệng nhưng Từ Cảnh Hiên vẫn liên tục bám riết không tha, hắn nhằm vào nơi khoái cảm hơi nhô lên của y mà đâm liên tục. Lâm Lan Chi không chịu nổi cảm giác điên dại mê người này, hậu huyệt theo động tác mà càng mút chặt lấy hắn. Y lắc đầu muốn kêu hắn dừng lại, nước mắt chảy dài xuống nhưng cuối cùng lời thốt ra lại theo ý hắn.
"Thích... Thích lắm. Ta thích sư huynh... A a a..."
Từ Cảnh Hiên nghe được lời muốn nghe, hung khí không những chậm dần còn đâm vào liên tiếp chục lần nông sâu không đều. Thứ cảm giác mê muội trong người y có bao nhiêu cũng không đủ, dù là ai cũng không thể thay thế.
Tay Lâm Lan Chi bấu chặt lấy điểm tựa, theo động tác của hắn mà người không ngừng đung đưa, tóc tuột hẳn ra như sóng nước đen bóng sõng xoài rơi xuống đất, bị mồ hôi tuôn lấm tấm ngấm ướt bám chặt vào gương mặt đỏ ửng.
Từ Cảnh Hiên đột nhiên dừng lại, ôm chặt lấy người y xoay lại bế về phía ghế, hắn ngồi xuống rồi đặt Lâm Lan Chi lên đùi mình. Hung khí của hắn chẳng có một chút gì là hạ nhiệt, lần nữa đâm vào người vẫn khiến Lâm Lan Chi run lên, cả người dựa vào lồng ngực hắn.
Hai người đều đã nhễ nhại mồ hôi, Từ Cảnh Hiên cởi hẳn y phục vướng víu sót lại trên người y ném hẳn xuống đất. Lâm Lan Chi khẽ nhắm mắt lại,