Phía bên nhà Từ Cảnh Hiên cũng không ổn, nhưng người không ổn nhất lại là cha hắn chứ không phải hắn. Bình Nam Vương khổ sở hết nhìn bàn thức ăn đầy ắp trên bàn, lại nhìn xung quanh không một bóng người, ông buông đũa xuống thở dài não nề.
Nhớ ngày đó Từ Cảnh Hiên nhất quyết phản kháng muốn đến hầu phủ, ông hết cách đành phải đánh ngất hắn rồi mang đi dạo một vòng kinh thành suốt nhiều ngày, tại sao phải đi dạo kinh thành hả? Chẳng phải là sợ vương phi nhà ông biết chuyện lại làm ầm lên hay sao? Nhưng giấy làm sao gói được lửa, cuối cùng mọi chuyện cũng đến tai vương phi, vậy là hai người cả lớn lẫn nhỏ phải vác xác trở về.
Vừa về đến, Bình Nam Vương đã bị vương phi quở trách một trận, còn Từ Cảnh Hiên thì lại ra ngoài sân quỳ cầu xin ông tác thành cho hai người. Chẳng lẽ mỗi lần có chuyện cứ phải vừa quỳ cầu xin, vừa tuyệt thực không ăn uống thì mới đúng giống với người ta à?
Bình Nam Vương lại thở dài một hơi, cách này cũ nhưng công nhận thực sự hiệu quả, Từ Cảnh Hiên đâu chỉ tuyệt thực một mình còn rủ cả nhà tuyệt thực cùng, khiến ông không biết làm sao cho phải.
Thật là không ngờ giấc mơ kia lại trở thành hiện thực.
Bình Nam Vương bưng một con gà nướng đi tìm con gái, Tiểu Trúc đang lén ăn bánh nghe thấy tiếng động vội vàng nhét hết bánh xuống gầm giường, sau đó mặt lạnh ngồi im như tượng.
Bình Nam Vương vừa bước vào đã cười xởi lởi lấy lòng con gái: "Trúc Nhi của ta, con gái ngoan của ta. Con xem con còn nhỏ như vậy không ăn gì sao mà được, nào lại đây ngoan nào. Con xem con gà thơm như vậy chẳng phải mọi hôm Trúc Nhi thích ăn nhất sao? Cha đã cố ý cho nhà bếp chọn con to nhất, béo nhất đấy con mau ăn đi."
Tiểu Trúc nhìn thấy con gà vàng ươm trên bàn, nuốt nước miếng ừng ực nhưng vẫn kiên trì không bị cám dỗ, khoanh hai tay trước ngực rồi quay mặt sang chỗ khác mạnh mẽ nói: "Vì hạnh phúc của đại ca con mới không thèm con gà này, cha mang đi đi Trúc Nhi không cần!"
Bình Nam Vương lại mang con gà sát lại gần, dùng tay phủi phủi làm cho hương thơm lan khắp phòng: "Con không ăn thật sao? Không ăn thì cha mang đi đó..."
Tiểu Trúc sờ sờ bụng đang kêu réo cuồng nhiệt, hết đưa tay ra rồi lại thu về, cuối cùng dứt khoát trèo lên giường trùm chăn lại nói lớn: "Con không ăn, con không cần! Chừng nào đại ca vẫn còn quỳ ở ngoài con sẽ không ăn đâu. Cha mang đi đi!"
Bình Nam Vương đứng ngập ngừng một hồi lâu, sau đó lại thở dài đi ra.
Ông tìm đến vương phi nhà mình, vương phi không ngờ có người đột ngột đến, miếng bánh trong miệng ăn được nửa chừng bị nghẹn ho lên sặc sụa. Bình Nam Vương hốt hoảng, hết lấy nước rồi vỗ vỗ lưng phu nhân của mình khổ sở nói: "Nàng việc gì phải khổ như vậy, đại phu nói nàng lớn tuổi rồi còn có thai nhất định phải ăn uống cho cẩn thận. Nàng không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho con chứ?"
Vương phi bị bắt gặp đang lén lút ăn, thẹn quá hóa giận đẩy Bình Nam Vương ra xa quát: "Ông tạm thời đừng có lại gần ta, đi ra ngoài!"
"Phu nhân, nàng cứ như vậy bảo ta phải làm sao? Đừng tức giận như vậy mà, không tốt cho sức khỏe."
"Bảo ta không giận mà được hả? Ông đánh ngất con ta còn giấu nó ở ngoài không đem nó về, nếu ta không tình cờ biết có phải ông định giấu ta cả đời luôn không?"
"Không phải vì ta sợ nàng biết được sẽ như thế này nên ta mới không dám nói hả? Hơn nữa ta có đánh ngất nó thật nhưng không hề ra tay mạnh, con của nàng cũng là con ta mà, sao ta nỡ đánh nó bị thương chứ nàng nói xem phải không?"
Nghe đến đây nét mặt vương phi mới dịu xuống một chút ngồi lên trên ghế, Bình Nam Vương lập tức chạy lại đằng sau bóp vai cho bà, vương phi giọng vẫn khó chịu nói tiếp: "Con